Trong căn phòng chật chội, thiên hộ Tào Hiên bưng chén trà, ngồi đối diện với Sở Hi Thanh qua bộ bàn ghế cũ nát.
Chén trà kia rõ ràng là làm vội, bên trên còn có đường gờ chưa mài mịn, nước trà là dùng lá ngải rẻ tiền ngâm nhưng Tào Hiên như vô cùng hưởng thụ, như thể trong tay là chén trà thơm hảo hạng. Hắn vừa nhâm nhi vừa nói:
- Chuyện huyết phong đạo hôm nay Tạ mỗ phải cảm tạ ngươi. Lúc đó cục diện giằng co, nếu để lâu, mặt mũi võ quán và cẩm y vệ sẽ mất sạch.
- Thiên hộ đại nhân nói quá lời rồi. Chỉ là huyết phong đạo, đối với thiên hộ đại nhân không đáng vào đâu, lật tay là đè sập thôi. Hơn nữa người chém giết thuật sư là người khác, tại hạ chỉ là trợ thủ, không đáng để đại nhân nói lời cảm tạ.
Sở Hi Thanh khẽ cười đáp không một kẽ hở.
Tào Hiên tuy không phản đối gì, lời giải thích của Sở Hi Thanh hắn đã từng nghe, nhưng khi đó thuộc hạ của hắn tìm khắp tàng thư lâu đều không thấy nữ tử họ Lục nào. Sở Hi Thanh nói vậy hẳn có hai nguyên nhân, một là sợ huyết phong đạo trả thù, một là vì…
- Oán khí của tiểu ca không nhỏ a. Tào mỗ cũng không phải người keo kiệt gì, chỉ là lúc trước không tiện lấy ra. Đây mới là thù lao Tào mỗ hứa hẹn cho tiểu ca, công văn thế tập, cáo thân và quan tịch phải chờ hai ngày nữa, đến lúc đó tự khắc có người mang đến cho tiểu ca.
Hắn lấy ra một bình thuốc, một thỏi bạc vòng còn có một cái áo lót vàng chói lọi, thêm vào hai yêu bài bằng đồng đặt trước người Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh lúc này sắc mặt mới hòa hoãn hơn. Bình thuốc kia giống y như đúc bình ban ngày, nếu không có gì bất ngờ hẳn là năm viên bồi nguyên đan. Còn về áo lót vàng hẳn là dùng thượng phẩm tàm ti cùng sợi vàng bên thành, vừa nhìn đã biết không phải vật thường.
Mấu chốt là hai yêu bài bằng đồng, Sở Hi Thanh cầm yêu bài quan sát tỉ mỉ. Vật này vào tay thì hơi nặng, bên trên điêu khắc đồ đằng thần thú bệ ngạn, phía dưới là dòng chữ “Tú Thủy cẩm y thiên hộ sở tiểu kỳ quan – Sở Hi Thanh”. Một yêu bài khắc thì đổi thành tên Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh nhìn kỹ yêu bài, vẻ mặt âm trầm, hắn không những không sinh vẻ vui mừng mà lại đầy cảnh giác nhìn Tào Hiên:
- Thiên hộ đại nhân, ta muốn chỉ là thế tập tiểu kỳ quan, không phải là thật sự.
Đại Ninh kể từ khi khai quóc thì có truyền thống phong con em quyền quý là thế tập cẩm y vệ. Sau khi truyền quốc tám trăm năm thì thế tập cẩm y vệ đã nhiều như cá diếc sang sông, trong đó phần lớn đều không nhậm chức ở cẩm y vệ, chỉ nhận lương bổng. Sau này thế tập cẩm y vệ quá nhiều, triều đình không thể gánh nổi nên một phần lương bổng cũng không phát.
Sở Hi Thanh muốn chính là chức thế tập tiểu kỳ quan này, như này có thể giải quyết vấn đề thân phận của bọn họ. Chỉ cần phủ thêm một tầng chức quan, sau này bọn họ làm việc gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hắn không muốn làm tiểu kỳ quan cẩm y vệ thật sự, bị cẩm y vệ điều khiển mà cái gọi là mang lễ tất có điều mong muốn, vị họ Tào này rõ ràng là chồn đến nhà gà chúc Tết.
Tào Hiên nhìn nét mặt Sở Hi Thanh, thong dong thưởng trà nói:
- Sở dĩ đổi thành tiểu kỳ quan thật sự vì Tào mỗ có chuyện muốn nhờ Sở tiểu ca giúp. Không biết Sở tiểu ca có nghe nói Bá Võ vương Tần Mộc Ca và Nghịch Thần kỳ?
Sở Hi Thanh vốn định mặc kệ đối phương nhờ chuyện gì, bản thân cứ một mực từ chối nhưng khi hắn nghe đến ba chữ Tần Mộc Ca thì không khỏi đổi ý, ra vẻ nghi hoặc nói:
- Người thiên hạ ai không biết đến Bá Võ vương Tần Mộc Ca chứ? Còn về Nghịch Thần kỳ thì ta không biết gì, có phải huyết phong đạo hôm nay tìm kiếm Nghịch Thần kỳ? Cẩm y vệ tìm khắp tàng thư lâu cả ngày có phải cũng vì vật này?
Tào Hiên khẽ cười mỉa:
- Việc ta muốn nhờ là hy vọng tiểu ca khi ở võ quán để ý manh mối Tần Mộc Ca lưu lại và Nghịch Thần kỳ.
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy quái lạ, đối phương muốn mình điều tra chính mình? Vẻ mặt hắn vẫn làm vẻ ngượng ngịu, đầu tiên là đẩy lệnh bài và kim ty giáp về:
- Thiên hộ đại nhân làm khó rồi, thảo dân không thể phản bội võ quán hơn nữa tự biết bản thân, không dám lẫn vào phong ba như Nghịch Thần kỳ, mong thiên hộ đại nhân hiểu rõ.
- Cũng không phải để ngươi phản bội võ quán. Tào mỗ có thể làm linh khế, sẽ tuyệt không để ngươi làm việc gì nguy hiểm hay làm tổn hại lợi ích Vô Tướng thần tông. Thứ Tào mỗ cần chỉ là manh mối Nghịch Thần kỳ.
Tào Hiên đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh nói:
-
- Nghịch Thần kỳ là chí bảo nhân tộc, có thể nghịch thiên cải mệnh, nắm giữ sức mạnh đối kháng chúng thần, vật ấy nếu rơi vào tay kẻ gian thì hậu quả khó lường. Sở tiểu ca hôm nay dũng cảm đứng ra, dám mạo hiểm giết thuật sư huyết phong đạo kia, hẳn là người mang hiệp nghĩa, chẳng lẽ muốn vật ấy bị tà đạo như huyết phong đạo nắm lấy sao?
Tào Hiên nói đến đây lại đổi ngữ khí:
- Ài, trước khi đến ta có điều tra thân phận Sở tiểu ca. Nói thật lộ dẫn hộ tịch của hai người các ngươi thủng lỗ chỗ, các ngươi từ Đông Châu Thái Sơn quận đến nhưng lại nói khẩu âm kinh sư.
Sở Hi Thanh mặt không biến sắc, vị Tào thiên hộ này lại giở chiêu cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa. Trong lòng hắn thật ra vô cùng ưng ý, chính mình điều tra chính mình, việc này dễ làm mà, còn có thể nhận một phần lương bổng của cẩm y vệ nhưng là Sở Hi Thanh không thể dễ dàng đáp ứng được, việc này hắn phải hỏi ý Sở Vân Vân trước đã.
- Ta cũng rất tò mò lai lịch Sở tiểu ca, là nô bộc chạy trốn của nhà quan nhân nào đó? Hay là trọng phạm triều đình truy nã? Hay là dân trốn thuế? Nhưng điều này liên quan gì đến Tào mỗ chứ, hiện giờ xã hội này, người giống huynh muội các ngươi quá nhiều, không ai biết từ đâu đến, cũng không ai biết sẽ đi đâu, không ai quan tâm a.
Tào hiên cầm lấy cây kéo trên bàn, ung dung thong thả cắt gọn bấc đèn:
- Nhưng tương lai huynh muội các ngươi nếu muốn tiến thêm một bước ở võ quán, hay gia nhập Vô Tướng thần tông thì thân phận như này không đáng tin. Tào mỗ có thể giúp các ngươi làm trong sạch thân phận, không để lại chút kẽ hở nào, thậm chí còn có cơ hội thu được võ đạo bí pháp và đan dược độc nhất cẩm y vệ. Nhưng trên đời không có gì miễn phí, tiểu Sở thấy Tào mỗ nói đúng không?
Sở Hi Thanh híp mắt lại, lạnh lẽo nhìn động tác của Tào Hiên. Đối phương vẻ mặt vô cùng chăm chú, như là đang tu sửa vườn hoa cây cối trong nhà mình vậy, tay hắn rất ổn cũng rất tỉ mỉ.
Sở Hi Thanh bất giác hơi nắm chặt yêu đao, trong đầu nghĩ đến câu “không ai biết sẽ đi đâu” của đối phương. Hắn trầm tư chốc lát rồi buông đao:
- Việc này quan hệ trọng đại, kính xin thiên hộ đại nhân cho ta chút thời gian suy nghĩ.
Tào Hiên khẽ nhíu mày có vẻ không vui, tay hắn cũng run lên, xoẹt phát cắt đi hơn nửa bấc đèn.
- Lỡ tay rồi. Thôi, tiểu ca có điều lo lắng cũng là thường tình. Tào mỗ để tiểu ca năm ngày suy nghĩ, nếu như tiểu ca có ý định thì đến cửa hàng bánh bao phía đông bắc võ quán, mua ba cái bánh bao quất.
Tào Hiên nở nụ cười như có vẻ ái ngại, đặt kéo xuống nói, hắn vỗ vỗ yêu bài và kim ty giáp:
- Những thứ này cứ để lại đây, dù tiểu ca có đồng ý hay không thì đây cũng là thù lao Tào mỗ hứa hẹn.