Diệp Tri Thu tối đó khi trở về võ quán, ngay lập tức truy tra căn nguyên, tìm tới Hồ Khản và Hồ Lai. Theo kết quả điều tra của nàng, tất cả lời đồn về Sở Hi Thanh bắt nguồn từ hai huynh đệ này.
Khi nàng gọi hai người vào phòng, ôm ngực vẻ mặt lành lạnh nói.
- Nói đi! Là ai bảo các ngươi truyền tin?
Gương mặt mập trắng của Hồ Khản mồ hôi ròng ròng, hắn cúi thấp đầu khẽ dò hỏi:
- Giáo đầu, không biết ngài định nói là tin nào?
- Ta nói là chuyện Sở Hi Thanh, là ai bảo các ngươi truyền lời đồn về hắn?
Diệp Tri Thu ngón tay gõ bàn, có vẻ mất kiên nhẫn.
Hồ Khản cùng Hồ Lai nhìn nhau, vẻ mặt cùng quái lạ. Hồ Lai râu cá trê đành nói:
- Thưa giáo đầu, nếu như ngài nói là những lời đồn liên quan đến Sở sư đệ thì đấy là do Sở sư đệ nhờ chúng ta, để chúng ta giúp hắn dương danh trong võ quán.
Hai huynh đệ bọn họ còn thu 20 ma ngân của Sở Hi Thanh nhưng chuyện thu bạc, có chết hắn cũng không dám nói.
- Sở sư đệ? Là chính Sở Hi Thanh?
Diệp Tri Thu nghe vậy cũng kinh hãi, nàng vốn hoài nghi hai người này không có ý tốt, cố ý thổi phồng bản lĩnh của Sở Hi Thanh để hại hắn nên mới dò hỏi. Nhưng kết quả đến cuối lại do chính Sở Hi Thanh làm…
Diệp Tri Thu trợn to mắt cảm thấy hoang đường cực kỳ:
- Sở Hi Thanh để các ngươi dương danh giúp hắn là đứng đầu nội môn?
Đầu tên kia bị trâu húc à…
- Cũng không phải. Chúng ta chỉ kể lại như thật, Sở sư đệ sau một phen khổ chiến thì giết hơn ba mươi người, trong đó có ba vị hành môn thập bát kỵ, đao pháp cũng đến cửu phẩm thượng. Những chuyện này đều là thật sự.
Ca ca Hồ Khản lắc đầu đáp. Hắn trông thấy ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ của Diệp Tri Thu, đành nói tiếp:
- Là thật thưa giáo đầu! Chúng ta nhiều lắm chỉ thêm mắm thêm muối chút thôi, thêm chút bịa đặt tí tẹo thôi. Ngài nghe người kể chuyện trên phố rồi đấy, lúc nào câu chuyện cũng có chút khếch đại mới hấp dẫn người nghe. Thật sự chúng ta chỉ thêm tí tẹo thôi.
Hồ Khản còn cố ý duỗi ngón cái và ngón út, tạo thành một khoảng bé nhỏ.
Đệ đệ Hồ Lai thì luống cuống vuốt râu cá trê:
- Nhưng mọi người càng nói càng khuếch đại, cũng không biết tại sao trâu bị thổi bay lên trời luôn…
Diệp Tri Thu “hừ” một tiếng rồi thu hồi ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Nàng nhíu chặt lông mày lại, không hiểu tên Sở Hi Thanh kia định giở trò quỷ gì?
*******
Sở Hi Thanh lúc này đang tập võ trong giấc mộng.
Ở trên quảng trường bạch ngọc, Sở Hi Thanh kiên nhẫn luyện tập truy phong đao. Một lần lại một lần, hoàn toàn không biết uể oải hay khô khan, đao pháp của hắn đã rất khác mười ngày trước.
Sở Hi Thanh mượn huấn luyện mộng cảnh, luyện đầy đủ mười tám chiêu truy phong đao. Trong lúc luyện, hắn còn đồng thời sử dụng “khinh vân tung” hòa vào đao thức.
Khinh vân tung là một bộ đề túng thuật, giúp vận dụng chân nguyên phần đùi, từ đó tăng tốc độ, lực nhảy và cất bước cho võ tu. Khi truy phong đao phối hợp với khinh vân tung, đao pháp biến hóa rất lớn. Ví như khoảng cách chém đao xa hơn, nhanh hơn, không gian di động nhiều hơn.
Nếu như Sở Hi Thanh dựa cả vào ngộ tính bản thân, thì hai ba tháng chưa chắc đã hiểu hết nhưng bên cạnh hắn có một vị nhất phẩm tông sư chỉ dạy.
Bởi vì hiện tại tài chính dư dả, Sở Vân Vân tạm thời ở nhà, nàng cố ý dùng khoảng thời gian nhàn hạ này, giảng dạy truy phong đao và khinh vân tung cho Sở Hi Thanh.
Nàng gần như là cầm tay dạy hắn từng chút một. Nhưng đến giờ Sở Hi Thanh vẫn chưa hoàn toàn thành thạo, chưa thể vận dụng vào chiến đấu.
Thời gian vô tình trôi, thoáng chốc đã qua bốn canh giờ.
Khi Sở Hi Thanh tỉnh giấc, lại đau đớn lăn lộn một phen rồi nhìn bảng hệ thống.
Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: cửu phẩm thượng (hư)
Võ đạo: truy phong đao (tầng 2), khinh vân tung (chưa nhập môn)
Võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng 2)
Điểm võ đạo: 32
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (tầng 1), thuần dương lôi thể (tầng 1)
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú.
Tuổi thọ: 29 ngày.
Sở Hi Thanh nhìn cột điểm võ đạo, đã lên đến 32 điểm, không khỏi cảm thán.
Hắn thí nghiệm thành công, đấy là tác dụng tuyên truyền của Hồ Khản và Hồ Lai. Nhưng thí nghiệm cũng có điểm thất bại, chỉ mất 3 ngày, từ 23 điểm lên 32 điểm nhưng sau đó một mực không chịu lên tiếp.
Tuy giờ hắn đã thanh danh lan xa, tin đồn càng lúc càng khuếch đại, thậm chí truyền đến cả ngoài võ quán nhưng hắn không thu được thêm điểm võ đạo nào.
Sở Hi Thanh đoán hẳn là do tin đồn quá khuếch đại, mọi người chỉ coi như chuyện cười chứ không tin.
Danh vọng vẫn là cửu phẩm thượng (hư), không chút nhúc nhích. Sở Hi Thanh vẫn chưa hiểu cơ chế tăng lên danh vọng.
Nhớ lại những lần tăng danh vọng trước đây, danh vọng tăng lên hình như không quan hệ đến số người tin nhiều hay ít. Mấu chốt là được cao thủ tán thành, chỉ có đủ võ tu mạnh mẽ tán thành, danh vọng của hắn mới tăng lên. Nhưng danh vọng tăng cũng không quan trọng, quan trọng là lên được điểm võ đạo.
Tình huống bây giờ là hắn không thu được đủ điểm võ đạo, mà bắt đầu dần ăn phản dam rồi, Sở Hi Thanh cảm giác rõ rệt đồng môn xung quanh nhìn hắn vô cùng quỷ dị.
Có một ít sư huynh nội môn hai, ba lá đã bắt đầu rục rịch, muốn thử xem hắn thực hư ra sao rồi.
Sở Hi Thanh bắt đầu thấy hối hận, hối hận bản thân tự đào hố quá to…
Sở Hi Thanh hít một hơi, thu hồi màn hình ảo.
Khi hắn ra khỏi phòng, Sở Vân Vân liếc nhìn hỏi:
- Sao lại than thở, ngươi là người tập võ, lấy ra chút tinh thần xem nào.
- Ta đang buồn, cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng.
Sở Hi Thanh nhìn cành dương liễu đong đưa trong gió, rồi đầy chờ mong hỏi:
- Vân Vân, ngươi có cách nào giúp ta tăng thực lực trong một, hai ngày không?
Sở Vân Vân lắc đầu:
- Tập võ là tiến dần lên, muốn đến đỉnh cao phải trải qua muôn vàn thử thách, xây chắc căn cơ. Dù là tà tu ma đạo, cũng không phải một bước lên trời. Tiến cảnh của ngươi đã rất nhanh rồi, đợi tu thành khinh vân tung, thực lực của ngươi lại tăng thêm, ngươi còn muốn như nào nữa?
Nàng thật ra rất kinh ngạc, Sở Hi Thanh mười mấy ngày này như đột nhiên biến thiên tài vậy. Dù là nàng dạy cái gì, tên này có thể làm được không sai ở hôm sau mà từng chiêu từng thức đều ngay ngắn chuẩn tắc, vô cùng thành thạo như đã tập luyện rất nhiều vậy. Rõ ràng tên này chỉ có thể luyện đao nửa canh giờ…
- Nhưng ta vẫn cảm thấy chậm, ài, cây cao đón gió.
Sở Hi Thanh thở dài, cầm cành liễu đánh răng.
Sở Vân Vân “xì xì” cười:
- Đây là ngươi tự tìm, không sao đâu, bị đánh một trận là được rồi.
Dưới cái nhìn của nàng, đây là Sở Hi Thanh tự làm tự chịu. Tên này rõ ràng là khinh thường thiên hạ, lại còn dám chủ động tìm Hồ Khản Hồ Lai, tiêu bạc nhờ bọn họ dương danh giúp.
Dưới cái nhìn của Sở Vân Vân, đây cũng không phải chuyện lớn gì, sư huynh đệ luận võ là điều bình thường. Võ tu cũng phải tỉ thí thường xuyên để tăng lên võ kỹ.
Sở Hi Thanh thua một trận là bị đánh về nguyên hình ngay. Điều này cũng tốt, giúp hắn nhìn rõ bản thân còn chưa đủ lực khinh thường thiên hạ.
Sở Hi Thanh chỉ có thể ủ rũ không nói nên lời, hắn không thể nói tất cả là vì điểm võ đạo được. Trước đó hắn cũng không ngờ bò cái bị thổi bay lên trời…
Cũng vào lúc này, hai người nghe thấy tiếng chuông.
Bọn họ ban đầu cho rằng đó là tiếng chuông tập thể dục buổi sáng nên không quan tâm, nhưng khi chuông lớn vang lên ba tiếng, hai người không khỏi nhìn nhau.
Đây không phải tiếng chuông tập thể dục buổi sáng mà là tiếng chuông triệu tập tất cả đệ tử võ quán!