Sở Hi Thanh vội vã rửa qua mặt rồi đi ra ngoài cùng Sở Vân Vân.
Lúc này trời lờ mờ sáng, đường phố võ quán vẫn tối mờ nhưng đông đảo đệ tử vội vã đi hướng đại giáo trường.
Khi hai người Sở Hi Thanh tụ hợp cùng đoàn người, đông đảo đệ tử nội môn liếc nhìn hắn. Bọn họ đủ loại nét mặt, có người kính ngưỡng, có người thích thú, có người lạnh lùng cũng có người đầy chiến ý.
Sở Hi Thanh làm bộ không thấy những cái nhìn đối địch, vẫn một bộ hừ hững, dáng đi thong dong, khí thế cao thâm khó dò. Hắn chỉ có thể đầy bất đắc dĩ trong lòng, đành vậy thôi, nếu hắn không muốn 32 điểm võ đạo tụt xuống thì nhất định phải giả bộ cao thủ. Vì thế giờ hắn không thể thua được, thua một trận là bỏ phí 20 ma ngân.
Khi hai người đến đại giáo trường, nơi này đã đầu người lố nhố, toàn bộ hơn bốn nghìn người trong võ quán đều tụ tập lại đây.
Dưới tiếng quát của võ sư, đám đệ tử vội xếp trận, thành hàng ngay ngắn. Đám võ sư sắc mặt nghiêm túc, lưng eo ưỡn đến thẳng tắp, đầy tinh thần.
Quán chủ và mấy vị giáo đầu thì ngồi trên đài cao, nhưng hôm nay ngồi giữa đài không phải quán chủ Lôi Nguyên mà là một nam tử mặt tròn vóc người tầm trung. Người này da thịt trắng nõn, mũi nhỏ mắt nhỏ, cười híp mắt nhìn dưới đài.
Sở Hi Thanh vừa nhìn không khỏi kinh ngạc.
Vừa đúng lúc huynh đệ Hồ Khản ở gần nên hắn nhỏ giọng hỏi giò:
- Hồ lớn, người giữa đài kia là ai thế? Hôm nay là chuyện gì thế này, sao lại tập trung học viên thế?
- Đấy là tuần tra sứ Vô Tướng thần tông phái xuống, tên là Kiếm Tàng Phong.
Hồ Khản quả nhiên tin tức linh thông, sắc mặt nghiêm nghị:
- Có người nói đấy là đệ tử chân truyền Vô Tướng thần tông, phụng lệnh mấy vị trưởng lão đến quan sát võ quán, ưu khuyết võ sư, cả kiểm tra việc học của chúng ta nữa.
Sở Hi Thanh không khỏi nhếch mày. Đệ tử chân truyền võ quán không phải tầm thường, ít nhất đều là tứ phẩm. Hắn cũng buông xuống lo lắng, chuyện kiểm tra đệ tử này không đến lượt loại một lá mới vào nội môn như hắn. Đối với đệ tử nội môn một lá thì tài nghệ của hắn rất đầy đủ.
Sở Hi Thanh lúc này phát hiện hai huynh đệ họ Hồ nhìn hắn đầy quái dị. Hắn không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?
Hồ Khản ho khan một tiếng, ánh mắt ranh mãnh:
- Đêm qua Diệp giáo đầu tìm chúng ta, hỏi chuyện liên quan đến lời đồn về ngươi.
Hồ Lai có chút xấu hổ vê vê râu cá trê:
- Chúng ta là bị ép không thể không nói ra là ngươi chủ mưu, giáo đầu chắc sẽ tìm ngươi hỏi ra lẽ đấy.
Sở Hi Thanh nghe xong không khỏi thấy đau đầu, Sở Vân Vân bên cạnh thì nở nụ cười vui, tất cả những điều này là Sở Hi Thanh tự tìm.
Ngay khi mấy người đang nghị luận thì Lôi Nguyên vẻ mặt lạnh lùng thi lễ với Kiếm Tàng Phong.
- Kiếm sư huynh, tất cả đệ tử võ quán đã đến đông đủ, võ sư 376 người, đến 353 người.
Trong tông phái chỉ luận nhập môn trước sau, vì thế tuy tuổi hắn lớn hơn Kiếm Tàng Phong nhưng vẫn phải gọi Kiếm Tàng Phong là sư huynh.
- Vậy bắt đầu thể dục buổi sáng đi.
Kiếm Tàng Phong nhìn xung quanh, vẫn cười nói:
- Chư vị trưởng lão rất chờ mong năng lực giáo dục của sư đệ Lôi Nguyên. Ta cũng muốn nhìn một chút, sau ba năm sư đệ tiếp nhận chức quán chủ, trình độ đệ tử võ quán như nào.
Lôi Nguyên bình thản nở nụ cười:
- Đệ tử võ quán như nào xin mời sư huynh xem kỹ.
Kiếm Tàng Phong không khỏi nhướng mày, mời xem kỹ, đây là cảnh giác hắn sao? Vị Lôi sư đệ này ngôn ngữ có gai, có thể thấy được chút tâm tình nhưng điều này cũng bình thường, nếu đổi là hắn, hắn cũng không vui vẻ nổi.
Theo cái phất tay của Lôi Nguyên, một vị giáo viên ra hiệu, trên đài cao vang lên tiếng chuông trận.
Lúc này đám đệ tử ngồi xếp bằng, đón ánh bình minh thổ nạp. Mấy ngàn người đồng thời thổ nạp ánh bình minh, uẩn nhưỡng chân nguyên, tình cảnh có thể nói là vô cùng đồ sộ. Trên đài cao nhìn xuống, thậm chí có thể mơ hồ thấy một cầu vồng đỏ thẩm phía trên đầu đám đệ tử.
Kiếm Tàng Phong ngưng thần nhìn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Bản thân hắn vốn xuất thân từ võ quán Chính Dương, còn từng đảm nhiệm chức vụ giáo đầu nên có hiểu rõ trình độ võ quán trước kia. Nhìn khí thế này, rõ ràng đệ tử võ quán bình quân mạnh hơn mấy năm trước nhiều.
Sau nửa canh giờ, Kiếm Tàng Phong khẽ khen:
- Ngưng khí hóa hồng! Không ngờ lứa đệ tử này có hơn ba trăm ngươi tu thành dưỡng nguyên công tầng 3.
Trong mắt Lôi Nguyên cũng lóe lên tia vui sướng, tự đắc.
Sau đó là luyện võ, dưới đài hơn bốn ngàn người múa đao vung kiếm, hoặc dùng thương đâm kích. Khí thế cũng đủ mạnh mẽ, tiếng hô chấn động xung quanh.
Kiếm Tàng Phong thấy vậy thì khẽ vuốt cằm, trình độ võ kỹ hơi kém hơn nguyên công chút. Nhưng với mạch truyền thừa của Lôi Nguyên thì luôn chú trọng nguyên công hơn võ kỹ, điều này cũng có thể hiểu được.
- Từ trình độ võ kỹ có thể thấy nề nếp dạy và học của võ quán rất tốt. Cũng có thể thấy Lôi sư đệ và các vị giáo đầu rất cần cù, chư vị yên tâm, ta sẽ bẩm báo việc này lên trên cho mấy vị trưởng lão.
Kiếm Tàng Phong cười nhìn mọi người trên đài nói.
Kiếm Tàng Phong vừa nói ra lời này, toàn bộ đám võ sư đều vui mừng, ngay cả Lôi Nguyên cũng hiện ý cười.
- Giờ là kiểm tra khả năng thực chiến, người đâu, đưa danh sách đệ tử nội môn lên. Mời Kiếm sư huynh điểm danh kiểm tra.
Lôi Nguyên ôm quyền với Kiếm Tàng Phong, thái độ của hắn đã khách khí hơn trước nhiều.
Kiếm Tàng Phong thấy vậy thì cười nói:
- Không cần điểm danh, lần này ta mang theo một pháp bảo từ trong môn phái tới, chuyên dùng để kiểm tra đệ tử. Tử Tĩnh sư đệ, xin mời hỗ trợ.
Hắn vừa nói vừa lấy ra một mâm ngọc hình chén dĩa màu xanh, giơ tay ném lên. Mâm ngọc xoay tròn trên không, treo cao trăm trượng trên đầu giáo trường.
Ở giữa mâm ngọc thì chiếu ra ánh bảy màu điểm xuống bên dưới, những ánh sáng này dần xen lẫn, hóa thành tám đài cao trên thao trường.
- Tứ tượng quyết phong bàn? Kiếm sư huynh mang theo vật này sao?
Tử Tĩnh đạo nhân nhìn mâm ngọc không khỏi kinh ngạc. Hắn vội dùng tay phải điểm linh quyết, truyền linh lực cho mâm ngọc.
Kiếm Tàng Phong không phải thuật sư, tu vi cũng chưa đến tam phẩm, pháp bảo này chỉ đành nhờ linh lực của hắn duy trì.
- Chính là tứ tượng quyết phong bàn, vật ấy có thể nhận rõ đệ tử ở đây, ngẫu nhiên lựa chọn 32 người lên đài, kiểm tra võ nghệ. Nếu là tứ tượng, đương nhiên chia thành bốn phía, vừa lúc ứng đối bốn viện Đông Tây Nam Bắc. Thành tích kiểm tra lần này cũng sẽ được ghi lại để báo lên trên.
Kiếm Tàng Phong cầm chén trà bên cạnh, khẽ nhấp:
Bốn vị giáo đầu Diệp Tri Thu, Thiệu Linh Sơn… đồng thời rùng mình, ý thức được Kiếm Tàng Phong không chỉ kiểm tra Lôi Nguyên, mà còn kiểm tra cả bọn họ nữa.
- Mấy vị yên tâm, tứ tượng quyết phong bàn rất công bằng, tuy là lựa chọn ngẫu nhiên nhưng trình độ bình quân của bốn viện ngang nhau. Xin mời Tử Tĩnh sư đệ trợ giúp.
Kiếm Tàng Phong giải thích.
Ngay trong nháy mắt, tứ tượng quyết phong bàn bắn ra 32 tia sáng xanh, quét vào đám đệ tự. Đệ tử nào ở nơi ánh sáng dừng lại, lập tức bị ánh sáng bao phủ rồi đưa đến trên đài cao.
Sở Hi Thanh ở trong đám người thầm oán. Xem tình hình hôm nay là bữa sáng không kịp ăn rồi.
Bảy ngày trước, hắn nhận được phần thưởng từ võ quán cho việc chém giết thuật sư ở tàng thư lâu. Võ quán ngoài cho hắn vào tàng thư lâu sáu ngày ra, còn cho hắn tùy ý xem từ tầng 6 trở xuống, thêm vào 5 viên bồi nguyên đan và một mộc bài. Sở Hi Thanh có thể dùng một bài này để tu luyện trong tụ nguyên trận mười ngày, và được ăn miễn phí ở phòng ăn ba tháng.
Võ quán quả thật còn kiệt xỉn hơn cẩm y vệ! Cẩm y vệ tốt xấu còn cho ít ma ngân, võ quán thì một đồng cũng không cho.
Sở Hi Thanh bởi vậy đang nhớ mì thịt bò, canh thịt dê, bánh bao nhân thịt trong căng tin, giờ hắn đã không tự làm cơm mà đúng giờ đến căng tin ăn.
Sở Vân Vân đương nhiên là cùng ăn với hắn. Nếu Sở Hi Thanh lấy bao nhiêu cũng được miễn phí thì đương nhiên Sở Vân Vân không cần phải trả tiền ăn. Hôm nay rõ ràng thiệt mất bữa sáng rồi!
Sở Hi Thanh cũng không biết là khi hắn đang thở dài thì vị tuần sát sứ Kiếm Tàng Phong đang quan sát hắn. Trong mắt vị này hiện vỏ chần chừ. Người này chính là Sở Hi Thanh trong lời đồn, nhưng tu vi yếu quá, chỉ có dưỡng nguyên công tầng hai.
Nhưng Kiếm Tàng Phong lại nhớ đến những lời đồn đó. Sở Hi Thanh được công nhận là đứng đầu nội môn, hản phải có nguyên nhân. Thế gian này có vô số người thiên phú dị bẩm, thiên tài nắm giữ sức chiến đấu vượt phẩm nhiều không kể xiết, Sở Hi Thanh này có lẽ là một người trong đó.
Tay hắn giấu trong tay áo khẽ rung, ngầm thao túng tứ tượng quyết phong bàn, để ánh sáng xanh chạy hướng Sở Hi Thanh.
Tử Tĩnh đạo nhân đang truyền linh lực cho tứ tượng quyết phong bàn lập tức sinh ra cảm ứng, kinh ngạc nhìn Kiếm Tàng Phong. Vị sư huynh này miệng nói “công bằng”, nhưng đây rõ ràng là gian dối a…
Nghe đồn người này thầm mến Diệp Tri Thu, liệu có phải là bị Diệp giáo đầu từ chối nên từ yêu chuyển hận? Mạnh mẽ đưa một đệ tử Đông Viện một lá, nguyên công hai tầng lên võ đài?
Kiếm Tàng Phong thì cười đắc ý, mang theo tia lấy lòng nhìn Diệp Tri Thu. Hắn đã đưa người mạnh nhất Đông Viện lên, lần này Đông Viện chắc chắn đứng đầu rồi. Tương lai khi Diệp Tri Thu lên cấp đệ tử nội môn, đổi bí dược từ Vô Tướng thần tông, thì kết quả trận tỉ thí hôm nay có thể giúp nàng thêm điểm.
Nhưng chớp mắt tiếp đó, Kiếm Tàng Phong hơi sững sờ, hắn thấy Diệp Tri Thu đang trợn tròn mắt đầy giận dữ nhìn mình.
Lúc này Diệp Tri Thu quả thật muốn xé xác Kiếm sư huynh kia. Vì sao các nhà khác đều là đệ tử hai, ba lá, Đông Viện lại có một đệ tử một lá?