Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly ở lại hang động đến bốn ngày. Thật ra hôm sau bọn họ đã phát hiện tình huống không đúng rồi, ba người xoay chuyển cả ngày cũng không thấy bóng dáng tộc binh Long gia đâu.
Hôm sau nữa còn lục tục có người hái thuốc đi xuống. Theo tin tức những người này đưa tới thì Long gia đã thu hồi lệnh cấm, nửa ngày trước đã rút tộc binh khỏi Hỏa Cốt quật.
Hai người hoài nghi Long gia dùng kế dẫn xà xuất động, muốn dụ bọn họ ra khỏi Hỏa Cốt quật, vây giết ở bên ngoài nên để đề phòng, bọn họ ở lại thêm.
Lúc này ngoại thương Thiết Tiếu Sinh đã khôi phục kha khá, nội thương cũng dần chuyển biết tốt, đây là lý do bọn họ đủ can đảm phá vây. Vị phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang này, tự xưng đã nắm giữ năm phần mười toàn thịnh.
Nhưng khi bọn họ đến cửa động thì quả thật không có bóng dáng tộc binh Long gia nào.
Ở phía bắc còn có thể thấy hơn ba mươi bang chúng Thiết Kỳ bang. Thiết Tiếu Sinh cũng không tiếp xúc với bọn họ mà coi như không thấy gì chọn đường khác. Hắn là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Mấy ngày trước Thiết Tiếu Sinh bị trọng thương gần chết là vì có nội gian trong Thiết Kỳ bang, sau lưng ám hại hắn.
Lúc này đã là đêm khuya, trên thị trấn thưa thớt bóng người. Nhưng đám người giang hồ và hái thuốc khi thấy Thiết Tiếu Sinh thì đủ loại sắc mặt, có người vui mừng, có người biến sắc, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác.
Thiết Tiếu Sinh hờ hững, sắc mặt trầm lạnh thế như hổ dữ, cầm theo bách luyện khinh cương đao của Sở Hi Thanh đưa, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, dáng đi long hành hổ bộ.
Khi đi qua đầu phố, Thiết Tiếu Sinh còn thuận tiện “mượn” ba con ngựa của Phú Long xa mã hành, dẫn theo hai người Sở Hi Thanh cưỡi ngựa rời khỏi trấn.
Sở Hi Thanh khi đi bảo tiêu cũng học chút cưỡi ngựa nhưng cưỡi ngựa chạy nước rút thì hơi quá sức với hắn. Cũng may là có Lục Loạn Ly, nàng dán lên Sở Hi Thanh một tấm “khinh linh phù”, để giảm bớt trọng lượng của hắn, giúp hành trình nhẹ nhàng hơn.
Ba người một đường phi nhanh dưới ánh trăng, mãi khi thấy tường thành Tú Thủy thành, sắc mặt Thiết Tiếu Sinh mới thả lỏng.
Nơi nay đã rất gần bến tàu, chỉ cách chưa đến ba dặm, giờ coi như rồng vào biển rộng, hổ về núi rừng rồi.
- Hai vị, đám rác rưởi Long gia không để ý đạo nghĩa giang hồ, mai phục đánh giết Thiết mỗ, rõ ràng là định không chết không thôi với Thiết Kỳ bang. Ta đoán tình hình bến tàu cũng rối loạn, lần này không mời Hi Thanh tới bến tàu ngồi chơi được. Đợi giải quyết xong sự vụ trong bang, ta sẽ đích thân đến nhà cảm tạ. Ân cứu mạng của hai vị, Thiết mỗ tuyệt không dám quên.
Thiết Tiếu Sinh trên mặt ẩn ý cười, trịnh trọng thi lễ với hai người Sở Hi Thanh, giọng điệu thành khẩn thân thiết.
Sở Hi Thanh hiểu rõ tâm tình của Thiết Tiếu Sinh. Vị này sau khi bị tập kích thì mất liên lạc với Thiết Kỳ bang năm, sáu ngày, sao có thể không lo lắng chứ? Càng không cần phải nói sau khi trở về, Thiết Tiếu Sinh còn phỉa lo ứng phó đại địch Long gia, vị này có muôn vàn sự vụ phải lo, sao dư thừa sức lực chiêu đãi bọn họ chứ. Hắn lập tức đáp lễ:
- Thiết thúc quá lời! Thiết thúc cát nhân thiên tướng, dù không gặp chúng ta cũng gặp dữ hóa lành. Mà tại hạ có cừu oán với Long thị, giúp Thiết thúc là điều đương nhiên. Gặp Thiết thúc ở Hỏa Cốt quật là duyên phận, hẳn là ông trời muốn tác thành tình chú cháu hai ta.
Thiết Tiếu Sinh ý cười càng đậm:
- Hay lắm tình chú cháu!
Lúc này hắn muốn nói lại thôi, thật ra hắn rất thưởng thức tài năng của Sở Hi Thanh, trí dũng nhiều mặt, vốn muốn mời chào vị ân nhân cứu mạng này vào Thiết Kỳ bang. Nhưng Thiết Tiếu Sinh nghĩ kỹ lại thì vẫn không nên nói ra là hơn.
Một là giờ hắn không biết tình hình trong bang như nào, nếu như không ổn thì chẳng phải là đẩy ân nhân vào vực thẳm sao? Hơn nữa khi ở Hỏa Cốt quật, hắn từng mấy lần thăm dò nhưng Sở Hi Thanh đều tránh không trả lời, nói sang chuyện khác, rõ ràng đối phương không hứng thú gia nhập bang phái.
Thiết Tiếu Sinh âm thầm thở dài, nghiêm nghị nói:
- Hai người sau khi vào thành thì nhớ cẩn thận. Tuy trong thành có thành vệ quân, lục phiến môn và pháp luật triều đình nhưng người như Long Hành, làm việc không chừa thủ đoạn, không chắc đã không ra tay ở trong thành với hai người đâu. Các ngươi nếu như gặp nguy hiểm, có thể nghĩ biện pháp thông báo đến bến tàu thành đông, chỉ cần Thiết mỗ còn sống, Thiết Kỳ bang nhất định toàn lực đến cứu viện.
Hắn trịnh trọng bàn giao rồi nặng nề vỗ vai Sở Hi Thanh, sau đó thúc ngựa như bay về hướng bến tàu.
Lục Loạn Ly nhìn bóng lưng Thiết Tiếu Sinh, ngữ khí nhàn nhạt:
- Thiết Tiếu Sinh này cũng tính là nhân vật, lời nói khí độ đều không tầm thường.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì buồn cười:
- Huynh đệ bọn họ có thể trong năm năm tạo ra thế cục như hôm nay, gần như khống chế tất cả bến tàu và chuyện làm ăn thủy vận của Tú Thủy quận, đương nhiên không phải người bình thường.
- Nhưng ngươi cũng rất lợi hại. Nhìn xem, Thiết Tiếu Sinh mới tỉnh không được hai ngày, hai người các ngươi đã quyến rũ chú chú cháu cháu rồi, nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, chắc hận không thể nhận ngươi làm con nuôi. Công phu mê hoặc lòng người của ngươi đúng là lợi hại cực kỳ.
Lục Loạn Ly liếc nhìn hắn, chà chà châm biếm.
Thật ra người bị lừa là nàng mới đúng… Lục Loạn Ly thật không hiểu sao bản thân lại đi Hỏa Cốt quật cùng Sở Hi Thanh chứ? Làm hộ vệ cu li thì cũng thôi, lại còn ở lại cái động không thấy mặt trời tận bốn ngày! Nàng ngửi y phục trên người, đã có mùi chua…
Sở Hi Thanh coi như không nghe thấy Lục Loạn Ly châm biếm.
Lần đi Hỏa Cốt quật này, Lục Loạn Ly có ân cứu mạng đối với hắn, để nàng nói vài câu không sao cả.
Lúc này trời đã sáng, cửa thành dần mở ra. Hai người sau khi vào thành thì trả ngựa lại cho Phú Long xa mã hành. Chưởng quỹ bên này có lẽ đã nhận được tin tức, khi hai người trả ngựa không có chút trách móc nào, ngôn từ đầy cung kính.
Lúc này Lục Loạn Ly đầy lòng nhớ nhà, chỉ muốn về sớm tắm rửa nên vội vàng đi về võ quán.
Khi cửa lớn võ quán hiện ra trước tầm mắt, Sở Hi Thanh không khỏi thở phào. Nơi này người đi qua lại không ngớt, những quầy hàng sớm, tiếng mời chào, cảnh vật bình an làm sao.
Sở Hi Thanh nghĩ lại mấy ngày này, còn có mấy trận chém giết hung hiểm, cảm thấy bản thân như đang mơ vậy, hắn không khỏi cảm thán:
- Ài, võ quán vẫn là an ổn nhất.
- An ổn? Mạch ngầm trong võ quán cuồn cuộn, ngươi không cảm giác được thôi.
Lục Loạn Ly khẽ cười nhạo.
Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng lập tức đầy trào phúng nói:
- Trong tháng này, tin tức liên quan Nghịch Thần kỳ đã truyền khắp giang hồ. Còn có nghe đồn Tần Mộc Ca ngày xưa thu được bảo tàng Liệt Vương, manh mối cũng giấu trong võ quán, hiện giờ không biết bao nhiêu người rục rịch.
Sở Hi Thanh nhíu mày lại hỏi:
- Bảo tàng Liệt Vương là sao?
Đây là bảo tàng Lục Loạn Ly muốn tìm sao?
- Võ Liệt Thiên Vương Minh Thiên Thu! Đây là người cuối cùng chấp chưởng Nghịch Thần kỳ sách sử ghi lại. Nếu Nghịch Thần kỳ trong tay Tần Mộc Ca thì bảo tàng Võ Liệt Thiên Vương để lại đương nhiên cũng trong tay nàng.
Lục Loạn Ly chỉ cửa võ quán nói:
- Vì thế ngươi đừng thấy võ quán giờ ôn hòa, thực tế sát cơ khắp nơi, ngươi bình thường không chú ý sư huynh đệ bên cạnh sao? Riêng bộ dáng khả nghi có bảy người, ba người chắc chắn đã bị thay thế.
Ví như đệ tử nội môn khóa này có kẻ tên là Lý Minh, bảy ngày trước còn là mặt chữ điền mắt nhỏ, hôm kiểm tra mắt bỗng nhiên to hơn. Còn có một tên Vương Chính, ta tận mắt thấy hắn dùng Yến Vân quyết, đấy là đề túng thuật độc môn của Bắc Thiên Môn, a, ngươi làm gì thế?
Nàng trông thấy Sở Hi Thanh kéo một khối vải, dùng than củi bên cạnh viết chữ.
Sở Hi Thanh viết xong thì đầy mong ngóng nhìn nàng:
- Ngươi nói tiếp đi, ta ghi nhớ lại.
Hắn còn đang lo cầm tình báo nào lừa gạt cẩm y vệ, tin tức Lục Loạn Ly đưa đủ để báo lên cấp trên Tào thiên hộ rồi.
Ài, hắn cũng không nhận không lương bổng cẩm y vệ!