Lục Loạn Ly đang nối xương chữa thương cho Sở Hi Thanh. Sở Hi Thanh bị thương xương quai xanh, nếu như không nối lại kịp thời thì sẽ để lại mầm họa lớn.
Khi Lục Loạn Ly nghe thấy tiếng đá sụp thì rùng mình, lập tức cầm phi đao chạy tới:
- Là ai?
Nhưng đợi khi nàng tới thì bốn phía trống trơn, chỉ có vách đá sụp xuống chút, dưới đất còn có ít đá vụn. Lục Loạn Ly vẻ mặt nghi ngờ thu đao lại, trở về bên suối nước, tiếp tục nối xương cho Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh đau đến nhăn nhó, tay nghề của cô nàng này cực kỳ không chuyên nghiệp, khác xa lúc nãy tự tán phét bản thân… Nhưng trong động quật này, cũng không thể nhờ ai khác nối xương giúp hắn được, Sở Hi Thanh chỉ có thể cố nén đau:
- Sao vậy, sao phía đó lại có tiếng động?
- Không sao, chắc là vách đá sụp đổ thôi.
Hỏa Cốt quật do thân thể cự thần hóa thành, toàn thể tương đối vững chắc nhưng tình cờ cũng có hiện tượng sụp lún. Đặc biệt là ban nãy nàng ác chiến với thanh niên đeo kiếm, đao khí kiếm cương bắn tứ tung, có thể tạo thành chấn động. Có thể là nàng cảnh giác quá mức.
Lục Loạn Ly cuối cùng nối xong xương cho Sở Hi Thanh, sau đó nàng lấy ra một tấm bùa chú, kề sát bên trên rồi vỗ mấy cái.
- Được rồi, sau đó ngươi đừng hoạt động mạnh một thời gian là tốt rồi.
Sở Hi Thanh bị mấy cái vỗ của nàng làm đau tận tim gan, hét thảm không thôi nhưng kỳ quái là khi tấm bùa áp sát, hắn cảm giác xương cốt chỗ vết thương tốt hơn nhiều. Rõ ràng là xương quai xanh vừa mới được nối lại nhưng không bị một chưởng của Lục Loạn Ly đánh gãy!
Sở Hi Thanh liếc nhìn Lục Loạn Ly, hoài nghi cô nàng cố ý, vì để hả giận chuyện bị lộ thân phận nhưng hắn không có chứng cứ gì.
Sở Hi Thanh đứng dây mặc tốt y phục rồi lại cõng Thiết Tiếu Sinh.
Vị đại thúc này vị bị thương nặng nên đã ngủ thiếp đi. Có thể là dược thủy, có thể là thuốc xoa có tác dụng, Sở Hi Thanh cảm giác tình hình Thiết Tiếu Sinh đã tốt hơn. Vốn tố chất thân thể võ tu lục phẩm đã rất tốt, chỉ chút thời gian, trên mặt Thiết Tiếu Sinh dần có sắc hồng.
- Đi thôi!
Sở Hi Thanh dùng hai cái đai lưng cướp được, buộc chặt Thiết Tiếu Sinh vào bản thân.
- Người Long gia lúc nào cũng có thể tìm đến đây, nơi này không an toàn.
Lục Loạn Ly cũng thấy không thể ở lại đây lâu, nàng miễn cưỡng lên tinh thần, tiếp tục đi theo Sở Hi Thanh.
Nhưng khi bọn họ đi được mấy dặm thì Sở Hi Thanh không khỏi ồ lên.
- Sao vậy?
Lục Loạn Ly nhìn sang, cũng ngẩn người. Nàng thấy phía trước có ba con sài lang, đang gặm nhấm một bộ thi thể.
Bộ thi thể đó chính là thanh niên đeo kiếm, đầu người này không biết sao vỡ nát, nhưng Lục Loạn Ly nhận ra y phục còn có thanh kiếm đó. Nàng lúc này lao đến, dứt khoát chém chết mấy con sài lang rồi nhìn kỹ thi thể.
Ánh mắt Lục Loạn Ly lại sáng lên, tia chán chường tan biến sách, nàng nhận ra vết thương nơi ngực người kia, chính tay nàng đâm! Thi thể này quả thật là của thanh niên đeo kiếm.
Tuy không biết là ai ra tay tàn nhẫn hung hăng như vậy nhưng nếu người này đã chết thì nàng vẫn có thể tiếp tục ẩn núp ở lại võ quán.
Lúc này Sở Hi Thanh lặng yên chìa tay ra với nàng.
- Cái gì?
Lục Loạn Ly khẽ cáu.
- Ngươi nói xem?
Sở Hi Thanh tựa cười tựa không ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
Hắn đương nhiên muốn đòi lại 15 ma ngân tiền cọc.
Lục Loạn Ly “hừ” một tiếng rồi đưa ma ngân lại nhưng giờ nàng đang vui, không thèm để ý chút tiền này.
- Cũng không biết là ai làm, là địch hay bạn nữa, kẻ này thậm chí còn không kịp rút kiếm, chúng ta cẩn thận vẫn hơn.
Lục Loạn Ly vừa nói vừa móc ra bình sứ, đổ ra một giọt dịch thủy màu vàng nhỏ lên thi thể thanh niên đeo kiếm. Chỉ trong nháy mắt, thi thể này bốc khói xanh, nhanh chóng ăn mòn.
Sở Hi Thanh lập tức biết đấy là “hóa thi thủy”, là dụng cụ người giang hồ dùng để hủy thi.
Lục Loạn Ly làm như vậy là để xóa hết vết tích, lo sợ vết đao trên người đối phương làm lộ thân phận của nàng. Nha đầu này thật ra rất cẩn thận. Mấy tộc binh Long gia chết trên tay nàng cũng bị nàng dùng hóa thi thủy. Nàng còn cố ý dừng lại một lúc, xóa đi tất cả vết đao ở hiện trường chiến đấu.
Sở Hi Thanh thu hồi thanh bảo kiếm, ngay lúc này trong màn hình ảo, pháo hoa nổ vang, điểm võ đạo của hắn lên đến 19 điểm.
Hắn tâm thần khẽ động, quay lại nhìn phía sau.
Ngày lúc đó, đại thiếu gia Long Hành, dẫn theo một đám người đã đến bên thi thể đám tộc binh Long gia.
Long Hành nhìn thi thể trên đất, mi mày nhíu chặt lại. Bên cạnh hắn tộc lão Long Thị Phi cũng đang quan sát vết tích chiến trường.
Khi bọn họ đến, những thi thể này đã bị tà vật gặm nên không còn hoàn chỉnh. Cũng may Long Thị Phi kinh nghiệm phong phú, nhìn dấu vết vẫn đoán ra kha khá.
- Người giết bọn họ thực lực hẳn là cửu phẩm, dùng truy phong đao. Nếu không có gì bất ngờ thì hung thủ là Sở Hi Thanh, các ngươi nhìn những vết thương yết hầu này, góc độ và sức mạnh giống trước, sức mạnh lớn hơn trước chút thôi, hẳn là hắn vừa tăng tu vi.
Long Thị Phi chà chà than thở:
- Người này không chỉ đao pháp tuyệt vời mà trí kế không tầm thường, hắn dụ người chúng ta tách ra, đầu tiên là giết tộc binh rồi mới đến giáp sĩ. Lấy sức một người, mạnh mẽ giết mười sáu người.
Nhị thiếu gia Long Thịnh nghe vậy thì đầy mặt khó tin.
Tên yếu đuối kia đã mạnh như này?
Huynh trưởng hắn Long Hành thì đầy nghiêm trọng nói:
- Đô Hồng đâu? Sư huynh ta là kiếm khách thất phẩm thượng giai, khi chiến đấu thì đang ở đâu chứ?
Đúng lúc này, một giáp sĩ thiết giáp vội vã đi tới:
- Đại công tử, chúng ta phát hiện một suối nước gần đây, ở đó có chút dấu vết.
Long Hành và Long Thị Phi vội vã đi tới suối nước. Bọn họ tìm kiếm một phen xung quanh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Đô Hồng hẳn là giao chiến ở đây, giao thủ chừng nửa khắc rồi bị thương chạy trốn.
Long Thị Phi chắp tay, đăm chiêu nói:
- Người này thực lực sàn sàn Đô Hồng thôi nhưng thần ưng kiếm không phát huy được tác dụng trong động quật, nên Đô Hồng bị thua. Nhưng thân phận người kia, võ đạo của hắn ta không biết được, dấu tích chiến đấu nơi này bị xóa đi nhiều, ta không đoán được.
Nhị thiếu gia Long Thịnh hơi đắn đo nói:
- Có phải là Thiết Tiếu Sinh không? Thiết Tiếu Sinh bị trọng thương, thực lực khả năng chỉ còn thất phẩm.
Hắn nói ra lời này thì mọi người ở đây đều lo lắng.
- Có thể, nhưng nếu như là Thiết Tiếu Sinh, vì sao hắn phải xóa dấu vết?
Long Thị Phi vuốt vuốt râu, nói ra nghi ngờ.
Long Hành cũng vô cùng phiền muộn, hắn ý thức được dù là gì thì cũng vô cùng phiền toái. Điều này ý nghĩa trong hang động này có một vị thực lực thất phẩm! Hiện giờ Long gia chỉ có mấy người đối đầu được đối phương!
Hắn lại nghĩ đến lúc trước thuộc hạ báo cáo, có một người bí ẩn giết mấy tộc binh, mạnh mẽ xông vào Hỏa Cốt quật.
Long Hành suy nghĩ chốt lát rồi thở dài nói:
- Truyền lệnh xuống, thu hồi nhân thủ nhanh chóng quay về quận thành. Lại tìm mấy người hái thuốc có thể tin được, để bọn họ mau chúng tìm tung tích sư huynh ta.
Nhị thiếu gia Long Thịnh kinh hãi:
- Không tìm nữa, như vậy buông tha Thiết Tiếu Sinh, Sở Hi Thanh kia sao?
Long Hành chẳng thèm trả lời, chắp tay rời đi.
Long Thị Phi thì cười khổ nói:
- Chúng ta phải trở về thành thôi, kỳ chủ Thiết Kỳ bang – thiết huyết phù đồ Thiết Cuồng Nhân chiều nay sẽ về Tú Thủy thành!
Con ngươi Long Thịnh co rút lại, hắn nghe bốn chữ thiết huyết phù đồ mà hô hứng cứng lại, suýt không thở nổi.