• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta đã trở về.

Thanh âm dễ nghe của Sở Vân Vân vang lên, da thịt nàng cũng trắng nõn không chút máu, như là sợ ánh sáng, nàng vừa che ô vừa bước vào phòng. Thiếu nữ tuổi cũng xấp xỉ Sở Hi Thanh, tiêu chuẩn mặt trái xoan, nhưng dù thể chất yếu nhưng gương mặt ẩn chứa nét sắc sảo, tóc đen bị buộc đuôi ngựa đơn giản.

Sở Hi Thanh nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt không khỏi có chút hoảng hốt. Hắn có lẽ là người “xuyên qua” ly kỳ nhất. Cho đến hiện tại nhớ lại, hắn đều nghĩ mình đang trong giấc mơ.

Ba tháng trước, Sở Hi Thanh thức tỉnh ở thế giới này – trong một thân thể hợp táng cùng thiếu nữ này! Hai người mượn chú pháp quỷ dị khởi tử hoàn sinh, hồn về dương thế đồng thời mai danh ẩn tích, tạm thời ẩn thân ở Tú Thủy quận.

Hai người ai cũng không muốn thừa nhận tràng minh hôn bị người thao túng đầy hoang đường kia, mà lại do chú pháp sinh tử liên hệ nên tạm xưng huynh muội.

Sở Vân Vân quay lưng đi vào, khi toàn bộ thân thể vào trong phòng, nàng mới cụp ô xoay người lại. Nàng vừa thấy Sở Hi Thanh làm bếp không khỏi khẽ xấu hổ ửng hồng hai má:

- Ngươi nấu cá sao? Ở xa ta đã ngửi được mùi cá hấp dẫn rồi, hôm nay sao lại chịu chi vậy, nắm được tiêu chuẩn nội môn rồi sao?

- May mắn không chút sai sót nào.

Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng hơi lúng túng, hắn ném lệnh bài nội môn bên người cho nàng xem. Phù bài chất gỗ, bên trên viết tên Sở Hi Thanh, bên viền nạm đồng còn có mấy dấu khắc đặc biệt.

Hắn khẽ cười khổ, đặt thêm củi vào bếp:

- Vì vật này, chúng ta mệt gần chết ba tháng, còn phải ghi nợ ân tình.

Trong mắt Sở Vân Vân lóe lên tia vui mừng, ngữ khí bình tĩnh:

- Hết cách rồi, đây là đường nhanh nhất để ngươi vào nội môn. Ngộ tính của ngươi chỉ hơn người thường chút, dưới tình huống bình thường, ít nhất phải luyện nửa năm mới học được đủ truy phong đao. Sau nửa năm, có qua hay không còn phải xem tâm tình giám thị nữa.

Nàng nhìn lướt qua phù bài, ánh mắt bỗng dừng lại:

- Sao lại có khắc lá trúc chứ?

Ngay dưới tên Sở Hi Thanh là một lá trúc bạc. Đây là tiêu chí của võ quán Chính Dương, đại diện thân phận cao thấp của đệ tử nội môn. Đệ tử nội môn võ quán từ không có lá đến ba lá. Càng nhiều lá bạc thì địa vị càng cao, càng đến gần chân truyền. Địa vị cao hơn thì được giáo dục tốt hơn, đãi ngộ tốt hơn, thậm chí nhiều tài nguyên tu luyện hơn. Bình thường mới thông qua võ thí chỉ là không lá, chỉ có thiếu niên thiên phú hàng đầu, dưới mười bốn tuổi mới có tư cách thành đệ tử một lá.

- Chuyện này nói ra rất dài, ngươi rửa tay trước đi.

Sở Hi Thanh mở nắp nồi, hương thơm hấp dẫn tràn ngập khắp phòng.

Sở Vân Vân ánh mắt cũng bị hấp dẫn, khi nàng trông thấy thịt cá tươi ngon thì không khỏi nuốt nước bọt.

Chốt lát sau, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, Sở Vân Vân tư thế như cây giáo, lưng ưỡn đến thẳng tắp, mỗi một động tác của nàng đều gọn gành dứt khoát nhưng cũng đầy vẻ ung dung.

Sở Hi Thanh thì khác hẳn, không chút quy củ gì vừa ăn vừa kể lại chuyện buổi sáng.

Đến khi ăn xong, Sở Vân Vân mới nhìn hắn nói:

- Giác tỉnh huyết mạch khi chiến đấu? Chuyện như vậy quả thật cũng có, nhưng vị nhị công tử Long gia kia cũng luyện khoái đao, ngươi có thể dùng nhanh thắng nhanh, trước khi hắn kịp rút đao chém thương tay hắn, thiên phú huyết thống như này không tầm thường. Nếu như ta đoán không sai hẳn là truy phong trục điện thủ, thích hợp nhất luyện truy phong đao!

Hai mắt nàng đầy hứng thú nói:

- Ngươi hiện tại chém ta một đao thử xem.

Sở Hi Thanh có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn không chút do dự rút đao bên hông ra. Vẫn như cũ là chiêu “không lửa mà lại có khói”, ánh đao như chớp giật chém hướng cổ họng Sở Vân Vân.

Bởi vì đổi “bách luyện khinh cương đao”, hắn cảm giác đao tốc còn nhanh hơn buổi sáng. Nhưng… Sở Vân Vân chỉ giơ hai ngón tay ra nhẹ nhàng kẹp chặt đao của hắn! Hai ngón tay thon mềm kia không khác gì kìm sắt, kẹp chặt lấy đao hắn.

Sở Hi Thanh cũng không chút bất ngờ, vì hắn hiểu rõ lai lịch nữ nhân đối diện. Nếu như không phải Sở Vân Vân hiện tại bị trọng thương, còn bị chú độc, chân nguyên bị khóa, võ đạo toàn thân gần như bị phế bỏ thì nàng chính là một trong những người mạnh nhất Đại Ninh!

- Quả thật rất nhanh.

Sở Vân Vân ánh mắt khẽ tán thưởng:

- Ta hiện tại càng thêm chắc chắn, thiên phú của ngươi thêm vào những thứ giấu trong võ quán, ngươi có thể trong thời gian ngắn nhất vào Vô Tướng thần tông.

Đôi mắt màu xanh lam trầm tĩnh của nàng tỏa sáng, phảng phất mãi không phai mờ.

Sở Hi Thanh đăm chiêu lắng nghe, hắn xưa nay đều biết thân phận “đệ tử nội môn” mới chỉ là bắt đầu. Ý nghĩ của Sở Vân Vân là từ võ quán Chính Dương bắt đầu, từng bước lấy lại những thứ thuộc về nàng. Mục đích của hắn thì chỉ là sống tiếp, tiếp tục tiêu dao tự tại sống sót ở thế giới này.

- Ngày mai vô cùng quan trọng, theo thông lệ, tất cả đệ tử mới lên cấp nội môn, phải tiến vào “tàng kinh lâu” hai ngày, học kinh điển võ đạo, chọn võ quyết truyền thừa sau này. Ngươi sau khi vào tàng kinh lâu, đầu tiên nhớ dưỡng nguyên công và bí dược lên cấp, sau đó lên tầng sáu, ở phía đông có một bức họa hung thú “nhai tí”, học bằng cách nhớ, nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sở Vân Vân sắc mặt nghiêm túc:

- Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, bình thường trước khi tu vi đến thất phẩm, đệ tử nội môn không được lên tầng sáu. Chỉ có ngày đầu tiên, Vô Tướng thần tông luôn có truyền thống thử cơ duyên đệ tử, mới mở ra tầng sau tàng kinh lâu, vì đó ngươi phải nắm chắc cơ hội này.

Sở Hi Thanh không khỏi hiếu kỳ:

- Vì sao phải nhớ bức nhai tí đồ này? Bức tranh này có gì đặc biệt sao?

- Lý do ta sẽ giải thích sau.

Sở Vân Vân vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

- Nhớ kỹ, nhất định phải nhớ bức tranh kia, việc này vô cùng quan trọng, liên quan sinh tử! Võ quyết truyền thừa khác ngươi không cần để ý, thập nghệ truyền ra của Vô Tướng thần tông ta đều biết, ta có thể dạy ngươi!

Sở Hi Thanh chỉ có thể đè xuống nghi vấn trong lòng. Ở phương diện võ học, Sở Vân Vân có quyền uy tuyệt đối, nghe nàng không sai được. Quan hệ giữa hai người không ngang hàng, Sở Vân Vân bất kể nói gì, hắn đều chỉ có thể nghe. Nhưng là hắn tin Sở Vân Vân, vì nàng nếu muốn hại hắn thì có cả ngàn phương pháp, hắn muốn đề phòng cũng không được.

Chí ít hiện tại, bọn họ là trên cùng chuyến thuyền, sinh tử gắn bó, quan hệ còn thân hơn anh em ruột thịt!

Sở Vân Vân đứng lên thu gọn bát đũa:

- Ngày hôm nay ta rửa bát đũa cho.

Ánh mắt của nàng nghiêm nghị, động tác cẩn thận từng li từng tí một, phảng phất như đang nâng trân bảo tuyệt thế.

Có điều ngay khi nàng vừa cầm bát lên, “răng rắc”, tiếng bát vỡ vụn vang lên. Sở Hi Thanh thấy vậy không khỏi không biết nói gì.

Vị muội muội tiện nghi này của hắn từng nắm giữ trình độ võ đạo đứng đầu bảy châu phía bắc của Đại Ninh, nhưng vì giờ bị thương còn có độc chú nên chỉ còn lại sức mạnh thân thể. Mà mỗi khi nàng căng thẳng thì sẽ không khống chế được sức mạnh, mỗi khi làm việc nhà là một loạt tàn tạ tan vỡ.

Sở Hi Thanh hít một tiếng nắm lấy chổi:

- Để ta làm đi, giờ đồ gốm lên giá, một cái bát 60 đồng tiền đấy.

Sở Vân Vân có chút tức giận, ánh mắt cũng đầy không cam nhưng chỉ đành tránh qua một bên. Nàng không muốn bản thân vô dụng như vậy, cũng phải giúp được chút việc chứ, xoay người đi hướng phòng tắm.

- Ngươi định giặt quần áo sao?

Sở Hi Thanh như chịu kinh hãi, ngẩng đầu cảnh giác trừng mắt Sở Vân Vân:

- Ba tháng này, ngươi giặt sạch áo ba lần, chín lần giặt nát áo. Đi, để quần áo bẩn trong thùng gỗ là được rồi, sau khi tới võ quán ta giúp ngươi giặt.

Hắn vừa quét nhà vừa ca thán. Ai có thể ngờ tới chứ? Hắn đường đường Sở Hi Thanh, một quản lý chi nhánh công ty nhưng lại lưu lạc đến mức làm nội trợ…

- Ta muốn thử lại.

Sở Vân Vân cắn chặt môi, gương mặt ửng đỏ. Đồ tắm rửa của nàng đương nhiên có áo lót trong đó… Nhưng nàng rất nhanh nhớ đến câu nói của Sở Hi Thanh:

- Chuyển tới võ quán, sao lại chuyển tới võ quán, ở đây rất tốt mà.

- Bên này một tháng tiền thuê là năm ma ngân, đủ mua hai bình dương hòa tán. Diệp Tri Thu cho chúng ta chìa khóa phòng tạp vật. Ở đó phía sau còn có một khoảng đất trống, có thể tập võ được, sau khi đến ngươi giúp ta điều chỉnh tư thế xuất đao, buổi sáng khi xuất đao ta thấy hơi không dễ chịu.

Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu. Diệp Tri Thu vẫn cho là hắn ngộ tính tốt hơn xa người thường nhưng nào biết bên cạnh hắn có một vị võ đạo tông sư dạy dỗ, dạy hắn hàm nghĩ võ đạo tinh túy nhất, dạy hắn căn cơ thâm hậu nhất!

Ánh mắt Sở Vân Vân hơi tỏa sáng, nàng bỗng cảm thấy bản thân không phải vô dụng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK