Khi ba người Sở Hi Thanh đến phố Nam, đã thấy đông đảo người tụ tập nơi này xem lôi đài. Không chút nghi ngờ nào, đây là nơi náo nhiệt nhất Cổ Chợ.
Ngoài cửa miếu thần tài, trên con đường đá bày 72 tòa võ đài. Ở dưới mỗi lôi đài đều có đông đảo khán giả, còn có người bán trái cây, đậu rang không ngừng mời chào.
- Lôi đài nơi này chỉ đứng sau Châu Thành thôi. Có thể đặt lôi đài ở đây đều không phải người thường, bọn họ được xưng là đài chủ, hoặc có bối cảnh thâm hậu, hoặc thế lực rộng lớn, bản thân võ lực cũng không tầm thường. Ở phố Nam này có ba vị đài chủ, chia nhau chiếm võ đài. Bọn họ dựa theo tỷ lệ đánh cược mà thu chênh lệch, ngày thu đấu vàng.
Lục Loạn Ly dẫn đầu, vừa đi vừa giới thiệu.
Sở Hi Thanh vừa lắng nghe vừa đánh giá xung quanh, những lôi đài này có chia cấp độ, tổng cộng chia làm bốn tầng: cửu phẩm hạ, cửu phẩm thượng, bát phẩm hạ, bát phẩm thượng.
- Cửu phẩm hạ là lôi đài bình thường, thắng được 2 ma ngân, tương đương một ngày đi làm bảo tiêu của ngươi. Thua thì không được đồng nào, cả tiền chữ thương cũng không cho. Sinh tử lôi thì nhiều hơn, thắng được 20 ma ngân, còn được chia hoa hồng thắng cược, 10%, thua thì được thuốc chữa thương hoặc là tiền chôn cất. Nhưng trên đài không có trọng tài, sinh tử tự lo.
Lục Loạn Ly không nói tiếp vì Sở Hi Thanh đã đi về hướng một lôi đài.
Nàng không khỏi trừng mắt nhìn, tên này thật sự định lên lôi đài sao?
Sở Hi Thanh đã đi lên một chòi nghỉ, tìm vị công văn báo danh. Trước khi lên đài, hắn phải ký sinh tử khế, dù sinh tử ra sao sau này cũng không truy cứu. Lôi đài bình thường cũng phải ký, trên đài tuy có trọng tài có thể can thiệp kịp thời, đảm bảo tính mạng đôi bên nhưng cũng khó tránh được có bất ngờ xảy ra.
Tiếp theo là kiểm định cường độ chân nguyên. Tu vi cửu phẩm đừng hòng xuống võ đài cửu phẩm hạ làm mưa làm gió, tu vi bát phẩm đừng hòng xuống cửu phẩm làm loạn.
Theo ý Sở Hi Thanh thì giống như đánh võ thời hiện đại, trọng lượng phải xêm xêm nhau.
Sau đó Sở Hi Thanh chờ chừng một khắc, mới được bố trí lên đài. Để hắn thất vọng là hắn liên tục đấu hai trận nhưng đối thủ đều không ra sao, hắn vừa rút đao đối thủ đã thua rồi. Hắn không cần sử dụng thân pháp, cũng không cần dùng chiêu thức, thậm chí còn không chăm chú rút đao.
Sở Hi Thanh biết đạo lý sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực nhưng hắn muốn mượn lôi đài cấp thấp này để rèn luyện bản thân. Nhưng dù hắn rút đao chậm lại chút thì đối thủ vẫn không đỡ kịp.
Sau hai trận, một vị trung niên mặc trang phục hộ viện lên đài, hắn trầm mặt, ôm quyền nói với Sở Hi Thanh:
- Đao của tiểu huynh đệ thật tuyệt, người nơi này đã không phải đối thủ của tiểu huynh đệ. Mời tiểu huynh đệ thăng đài hoặc đi sinh tử lôi! Ngài là rồng lớn, đùa giỡn tôm cá làm gì.
Thăng đài nghĩa là mời Sở Hi Thanh lên lôi đài cấp cửu phẩm thượng. Khán giả bên dưới cũng không ngốc, đương nhiên hiểu trình độ chiến đấu Sở Hi Thanh ra sao. Trận vừa rồi khán giả đều đặt Sở Hi Thanh thắng làm bọn họ thua hơn 30 ma ngân.
Sức chiến đấu của vị này rõ ràng vượt xa cửu phẩm hạ. Chỉ có cao thủ cửu phẩm thượng mới trị được Sở Hi Thanh. Hoặc là lên sinh tử lôi, bên kia cũng không thiếu cao thủ sức chiến đấu vượt qua tu vi.
Sở Hi Thanh cũng biết “đài chủ” cũng cần kiếm tiền, hắn cũng đang có ý này. Mấu chốt là ở đài thấp kiếm được ít tiền, còn không có hiệu quả rèn luyện, không thu được điểm võ đạo.
Sở Hi Thanh chắp tay đầy nghe lời:
- Các hạ quá khen, tại hạ nguyện ý thăng đài.
Khi Sở Hi Thanh đổi võ đài, lập tức hấp dẫn chú ý đám khán giả xung quanh. Võ đài cửu phẩm thượng nói thẳng vẫn là hạng bình thường trong giang hồ nhưng lấy tu vi cửu phẩm hạ lên đánh với cửu phẩm thượng thì hiếm gặp.
Đối thủ đầu tiên của Sở Hi Thanh là một vị tráng hán đeo trảo. Người này thân hình khôi ngô, bắp thịt rắn chắc như đá.
Sở Hi Thanh cũng không dùng chiêu “không có lửa mà lại có khói” áp chế ngay từ đầu, mà kéo dài khoảng cách, cẩn thận thăm dò. Sau khi thăm dò xong, hắn yên tâm từng chiêu từng thức tranh tài với đối phương.
Bình thường Sở Vân Vân cũng bồi luyện cho hắn, nhưng vị này trình độ quá cao, quá trình giống như trêu trẻ con vậy. Võ đạo của nàng trình độ quá cao, đã vào bản năng không hạ thấp được, vì thế hiệu quả bồi luyện còn không bằng tráng hán này.
Đôi bên giao thủ 130 chiêu thì Sở Hi Thanh cảm thấy phổi hơi hụt hơi, nên quyết định dùng chiêu “sấm gió đan xen” giải quyết. Vì bí chiêu đồ đằng, Sở Hi Thanh chuyên tâm luyện chiêu đao này, giờ chiêu “sấm gió đan xen” đã là chiêu hắn thành thạo thứ 2 sau “không có lửa mà lại có khói”.
Sở Hi Thanh vẫn không dùng toàn lực, chỉ dùng bảy phần mười đao tốc, mũi đao đã đến trước cổ họng đối phương.
Lúc này dưới đài ầm ầm vang lên tiếng võ tay.
- Hay, một đao này thật hay.
- Thiếu niên này nhìn yếu đuối có bệnh nhưng đao pháp rất tuyệt.
- Tiên sư nó nữa!
- Phế vật vô dụng! Thua cả cửu phẩm hạ!
Đám khán giả có người vui, có người chửi ầm lên, vứt giấy ghi cược trong tay đi.
Sở Hi Thanh cũng rất vui vẻ, vì pháo hoa nổ trong màn hình ảo. Điểm võ đạo của hắn từ 34 điểm lên 35 điểm. Ngoài ra, thắng một trận cửu phẩm thượng, hắn thắng được 5 ma ngân, nhẹ nhàng hơn đi làm bảo tiêu nhiều. Đây quả thật là vừa có tiền lại vừa có danh tiếng.
Nhưng khi Sở Hi Thanh chờ mong trận tiếp theo thì thần sắc thay đổi nhìn về bên trái, ở đó có ba mươi mấy đại hán vạm vỡ đi thành đoàn, bọn họ một nửa mặc trọng giáp, từng người cầm binh khí, vẻ mặt hung dữ nhìn hắn.
Người dẫn đầu thì mặc nho sam, áo bào rộng tay, mũi cao mắt sâu, đầu tóc hơi rối, đầy khí chất cuồng ngạo, đây chính là Long đại công tử - Long Hành!
Sở Hi Thanh nhận ra vị này vì diện mạo người này gần giống Long Thịnh, vị Long nhị công tử này cũng ở trong đoàn người, đang đầy trêu tức và căm hận nhìn hắn.
Sở Hi Thanh còn thấy Sở Vân Vân trong đám người nắm chặt đôi quyền, khí tức lạnh lẽo, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Lục Loạn Ly thì đã không biết đi đâu nhưng Sở Hi Thanh rất nhanh phát hiện ra ở ngõ hẻm phía sau, một vị nữ hiệp che mặt đang đứng sẵn. Vị nữ hiệp này không kịp đổi trang sức đeo đầu nên rất dễ nhận ra.
Sở Hi Thanh tâm thần ổn định, nhìn kỹ huynh đệ Long gia không nói gì, hắn vô cùng bất ngờ. Hắn vốn nghĩ Cổ Chợ còn an toàn hơn võ quán nên mới dám ở lại đây lâu. Lại không ngờ đôi huynh đệ này lại dám qua sông! Bọn họ coi Thiết Kỳ bang hoành hành trên sông là đồ trang sức sao?
Lúc này khán giả cũng nhận ra không ổn, dồn dập tránh sang hai bên, Long Hành hai tay chắp lại, vẻ mặt thản nhiên bước từng bước lên lôi đài. Đám người phía sau hắn thì tản ra bao vây lấy lôi đài.
Long Hành vừa lên lôi đài, cắm kiếm xuống phía trước nói:
- Ngươi nhận ra thanh kiếm này chứ? Nói đi, là ai giết sư huynh ta? Ngươi nói ra tên hắn hoặc vẽ ra tướng mạo, ta có thể cho ngươi chết bớt đau khổ.
Sở Hi Thanh nhìn quét thanh kiếm, lập tức nhận ra đấy là thanh kiếm hắn bán ra, hắn không chút để ý, vẫn nắm chặt đao, hô hấp sâu.
Ván hôm nay chỉ có thể liều mạng. Nhờ Lục Loạn Ly yểm hộ, cố gắng không bại lộ Sở Vân Vân, rút lui khỏi Cổ Chợ.
Nhưng ngay khi Long Hành dứt lời, một chén trà từ phía xa ném đến, trực tiếp ném hướng Long Hành.
Long Hành không thèm nháy mắt, tiện tay phẩy một cái, chén trà đã vỡ nát.
Lúc này một vị công tử mặc cẩm bào, tay cầm quạt giấy cũng dẫn theo một đoàn đại hán vạm vỡ đi tới.
Công tử này tuổi chừng 20, một bộ ngọc thụ lâm phong, mi mày như liễu, ngũ quan thanh tú văn nhã, vẻ mặt dương dương tự đắc.
- Long Hành, ai cho ngươi lá gan lớn vậy, dám đến chợ miếu phố Nam gây sự?