Nhìn biến hóa trong màn hình ảo, ánh mắt Sở Hi Thanh sáng nhoáng lên, hắn rất sợ những điểm võ đạo này biến mất nên vội vã đổi luôn quang âm thuấn ảnh thân.
Trong đầu Sở Hi Thanh hiện ra một dòng tin tức, có muốn dùng 35 điểm võ đạo đổi quang âm thuấn ảnh thân (tầng 1) không? Sở Hi Thanh không chút do dự chọn xác nhận.
Điểm võ đạo của hắn tụt xuống còn 2 điểm, ký hiệu trong bảo khố võ đạo nổ tung, biến thành linh quang tụ tập toàn thân Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh cảm thấy từng luồng khí ấm chảy khắp toàn thân, cốt tủy và huyết mạch của hắn như có gì đó giác tỉnh, có cảm giác ngứa ngáy rõ rệt. Cảm giác này giống với khi hắn dùng bí dược lên cấp dưỡng nguyên công nhưng nhẹ hơn nhiều.
Sở Hi Thanh cũng không thấy khó chịu mấy, biến hóa cơ thể không ảnh hưởng sức chiến đấu của hắn.
Hắn lại liếc nhìn thần lực đan, do dự chút nhưng quyết định không đổi. Dùng thần lực đan trong kiểm tra thì như là gian dối vậy, hơn nữa tình huống của hắn không thích hợp sử dụng, hắn sợ dùng thì thân thể nổ mất.
Lúc này đã có chút lá trúc bay đến cách mặt đài chừng tám thước. Bốn người trên đài đồng thời động thủ, thi nhau chém lá trúc.
Ban đầu những lá trúc này rơi chậm, bọn họ dễ dàng chém sạch, nhưng theo thời gian, không chỉ thêm số lượng mà tốc độ lá trúc rơi xuống cũng nhanh hơn.
Bốn người trên đài ban đầu vô cùng hiểu ý, chia ra mỗi người một góc nhưng theo lá trúc rơi nhiều hơn, lại phân bố khắp đài, Lưu Tinh Nhược là người đầu tiên thử mở rộng phạm vi, nỗ lực cướp thêm lá trúc từ góc khác.
Sở Hi Thanh thì biểu hiện vô cùng chính quy, hắn không định lấn sân tí nào, chỉ thủ vững lãnh thổ của mình, chém từng lá trúc phía đông đài.
Tốc độ di chuyển của hắn chậm hơn ba người kia nhiều, so với Lưu Tinh Nhược và Hướng Quỳ thì hắn còn có vẻ chậm.
Lưu Tinh Nhược chạy qua chạy lại tên đài thì thường thường Sở Hi Thanh mới chém xong một vòng, cũng may đao của hắn đủ nhanh, miễn cưỡng theo kịp ba người.
Điều này một phần vì hắn chưa quen khinh vân tung, chưa thể áp dụng vào chiến đấu. Một phần là vì chính Sở Hi Thanh, hắn mới đổi thiên phú chưa kịp làm quen.
Quang âm thuấn ảnh thân có thể giúp người đi như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, tăng gốc đôi tốc độ thân pháp, gấp đôi lực bật nhảy, gấp đôi sự linh hoạt và phối hợp thân thể. Thiên phú này rất mạnh.
Ngày xưa khi Sở Hi Thanh mới được truy phong trục điện thủ thì tay không khống chế kịp, gần như chặt đứt tay Long Thịnh.
Lúc này hắn cảm giác bản thân chỉ khẽ nhún là cả người tiến lên. Nếu như nhất định phải hình dung thì là một người đang quen đi xe ô tô con, đột nhiên được ngồi lên xe thể thao mấy chục tỷ vậy, lực vít ga hoàn toàn khác nhau.
Sở Hi Thanh nhất định phải chầm chậm thích ứng, nỗ lực khống chế bước chân, chỉ có như vậy, hắn mới phối hợp được với truy phong đao.
Vì thế hắn càng không dám đổi thần lực đan, dùng đan dược này làm hắn khó khống chế thân thể hơn.
Lúc này thành tích Sở Hi Thanh đã lót đáy, thấp nhất trong bốn người.
Làm người lo lắng là trong màn hình ảo của hắn, điểm võ đạo tụt xuống còn -6, màu đỏ tươi. Điều này hẳn là do biểu hiện vụng về của hắn, làm hơn bốn ngàn người ở đây thất vọng.
Sở Hi Thanh thì không chút sốt ruột, vẫn thong dong tự nhiên bước chậm, bình tĩnh chém lá trúc.
Hắn biết lúc này không thể quýnh lên, vội vã sẽ sai lầm ngay. Chỉ cần thích ứng với thiên phú, thành tích của hắn sẽ lên, sắp đủ thời gian rồi.
Sở Hi Thanh đã rõ ràng cảm giác được, cái gì là gấp đôi linh hoạt và phối hợp thân thể. Thân thể hắn vô cùng linh hoạt, tứ chi phối hợp ăn ý, điều này giúp hắn khống chế thân thể dễ hơn nhiều. Bước chân của hắn càng lúc càng chuẩn xác, nắm giữ khoảng cách và tốc độ cũng tốt hơn.
Nhưng còn hai mầm họa, một là thể lực của hắn đang giảm nhanh, khả năng không chống đỡ đến cuối được, một đến từ những vị khác trên đài…
Sở Hi Thanh khi múa đao vẫn để ý xung quanh.
Ánh mắt của hắn đúng lúc giao với ánh mắt Lưu Tinh Nhược.
Thiếu niên thấp người này mắt lộ hung dữ, con ngươi lạnh lùng nhìn kỹ hắn như đang chờ cơ hội vậy.
Sở Hi Thanh càng thêm đề phòng, tay nắm chặt bách luyện khinh cương đao.
Lúc này, sắc mặt Diệp Tri Thu trên đài vô cùng khó coi. Nàng không ngờ nội dung kiểm tra lại là kết hợp chiến kỹ và thân pháp! Thực lực Sở Hi Thanh vốn kém hơn người khác, thân pháp lại là điểm yếu của hắn!
Thiệu Linh Sơn thì khóe môi khẽ nhếch, suýt thì không nhịn được cười. Hắn vừa nhìn thân pháp chậm chạp luống cuống của Sở Hi Thanh là biết đối phương chưa luyện được khinh vân tung.
Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên thì bình tĩnh nhìn bước chân Sở Hi Thanh, vẻ mặt cùng đăm chiêu.
Kiếm Tàng Phong vốn rất hoang mang, khi mới bắt đầu hắn đã phát hiện thân pháp Sở Hi Thanh cực kém. Hắn rốt cuộc biết bản thân bị lời đồn đại không có thật lừa dối, lần này trộm gà không được còn mất nắm thóc! Nhưng giờ nhìn lại thì có bất ngờ!
- Thú vị, thảo nào Long gia lại chịu thiệt trong tay kẻ này.
Ánh mắt Lôi Nguyên lấp lóe, hiện tia kinh ngạc, thiếu niên ốm yếu kia lại một lần nữa làm hắn kinh ngạc.
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì nở nụ cười, liếc nhìn sang:
- Lôi sư đệ nhìn ra rồi?
- Người này hình như mới thức tỉnh một loại thiên phú thân pháp.
Lôi Nguyên vừa chăm chú nhìn vừa nói:
- Hiện tại hắn bước rất chậm nhưng khoảng cách cất bước lại rất lớn, ngươi nhìn, một bước gần một trượng, vượt xa người khác, hơn nữa lúc hạ chân vô cùng chuẩn. Vì thế hắn tuy bước chậm, khinh vân tung cũng chưa học tốt, lại không kém người khác quá xa, hơn nữa tốc độ đang lên dần.
- Sư đệ mắt sáng như đuốc, người này thiên phú rất tốt. Nếu ta nhìn không lầm thì đây hẳn là quang âm thuấn ảnh thân.
Vào lúc này, Lôi Nguyên bỗng “a” một tiếng, chăm chú nhìn.
Ngay khi hắn nói chuyện, đài đá nơi Sở Hi Thanh kiểm tra có biến hóa.
Nội môn Tây Viện – Lưu Tinh Nhược như báo nhỏ gia tốc chuyển động. Thân tốc người này nháy mắt đến cực hạn lao về hướng đông.
Sở Hi Thanh đã sớm có đề phòng, dùng đao chặn ngang ngực. Nhưng kết quả là Lưu Tinh Nhược bỗng chuyển hướng, hắn làm bộ chém một lá trúc phía nam, thân người thì va vào một đệ tử nội môn Bắc Viện.
Người này không kịp đề phòng, bị Lưu Tinh Nhược đẩy ra khỏi đài đá. Hắn vô cùng giận dữ, không nhịn nổi quát ầm lên:
- Lưu Tinh Nhược, ngươi tiểu nhân hèn hạ!
Hướng Quỳ và Sở Hi Thanh thì nhìn nhau, cùng thấy bất ngờ.
Lưu Tinh Nhược nhìn như kẻ thô lỗ vậy mà lại rất nham hiểm.
Nhưng chớp mắt sau, bọn họ thu lại tâm tình, tiếp tục chăm chú chém lá trúc.
Bớt đi một người nhưng cạnh tranh càng kịch liệt. Lưu Tinh Nhược chuyển sự chú ý đến Hướng Quỳ thành tích đứng sau hắn, đôi bên giao thủ kịch liệt. Bọn họ tuy không múa đao đối mặt nhưng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Sở Hi Thanh cũng nhờ vậy mà được làm ngư ông hưởng lợi ngao cò tranh nhau, điểm thành tích của hắn đã đến 400. Ngay khi điểm thành tích của hắn vượt lên Hướng Quỳ, Sở Hi Thanh cảm giác một luồng gió mạnh ập đến.
Chính là Lưu Tinh Nhược kia! Hắn ở lúc cách không tới hai trượng, đột ngột dùng lực, khí thế hung ác ập đến.
Người này không hổ là đứng đầu Tây Viện, thân pháp rất nhanh, hơn xa lúc trước.
Sở Hi Thanh hai mắt mở lớn, trừng trừng nhìn Lưu Tinh Nhược tựa như không kịp phản ứng. Nhưng khi hai bên chỉ còn cách một thước, Lưu Tinh Nhược đã nở nụ cười đắc ý thì Sở Hi Thanh đột nhiên lóe lên dịch qua. Mượn quang âm thuấn ảnh thân, hắn đột ngột chuyển sang hai bước, vừa lúc sượt qua người Lưu Tinh Nhược.
Lưu Tinh Nhược theo quán tính vọt lên trước, không hiểu chuyện gì xảy ra? Sở Hi Thanh không phải chưa học khinh vân tung sao? Thân pháp người này vụng về như vậy, sao lại tránh được hắn chứ? Tại sao đối phương lại đột nhiên nhanh như vậy?
Lưu Tinh Nhược không có nhiều thời gian nghĩ, vì hắn cách biên giới bệ đá chỉ hai thước!
Không được! Hắn vừa rồi tự đắc bản thân có thể xô Sở Hi Thanh ra khỏi bệ đá nên lao toàn lực. Giờ va chạm thất bại, đẩy bản thân vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Ngay khi Lưu Tinh Nhược nỗ lực dừng lại, ở phía sau hắn truyền đến lực đẩy mạnh.
- Ôi chao, sư huynh ngươi thật không cẩn thận.
Đó là Sở Hi Thanh, hắn làm bộ vung đao chém lá trúc nhưng khuỷu tay va mạnh vào lưng Lưu Tinh Nhược.
Thân hình Lưu Tinh Nhược không khống chế nổi, bắn nhanh ra ngoài!
Chốc lát này, toàn bộ giáo trường đều ồ lên, tình cảnh này làm mọi người giật nảy mình. Đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược bị Sở Hi Thanh đẩy ra khỏi bệ đá!
Sở Vân Vân trong đám người cũng kinh ngạc nhìn Sở Hi Thanh. Dù là cùng ở chung nhưng nàng coi khinh tên này rồi.
Lục Loạn Ly cũng thu hồi nụ cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt nàng đầy bất ngờ.
Hướng Quỳ trên đài thì cảnh giác nhìn Sở Hi Thanh. Tốc độ người này ban nãy thật nhanh, đủ sánh vai với hắn và Lưu Tinh Nhược!
Sở sư đệ này chẳng lẽ vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?