Sở Hi Thanh sau khi thắng được ánh sáng xanh đưa xuống dưới đài.
Lúc này còn ba võ đài vẫn đang ác chiến, sáu vị đệ tử ba lá chia đôi chém giết. Thực lực của bọn họ ngang nhau, không chênh lệch gì lớn, ác chiến vô cùng kịch liệt khó phân thắng bại.
Sở Hi Thanh dứt khoát ngồi xuống, vừa điều tức vừa quan sát.
Hắn để ý nhất là một võ đài phía nam, một người dùng truy phong đao, cũng đi theo đường khoái đao, đao như chớp giật, người còn lại dùng cửu cung kiếm, ánh kiếm liên miên không dứt như nước chảy mây trôi. Hai người cùng tinh thông khinh vân tung, thân pháp vô cùng mau lẹ, qua lại khắp đài để lại tàn ảnh.
Sở Hi Thanh thấy được trình độ võ đạo của hai người này đều rất cao, mạnh hơn những người còn lại kha khá. Dù là đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược so với họ còn kém hơn.
Cho nên hai vị trọng tài căng thẳng vô cùng, toàn bộ hành trình kề sát bên hai trượng để chuẩn bị ra tay can thiệp bất cứ lúc nào.
Sở Hi Thanh vẻ mặt chăm chú xem thiếu niên dùng đao. Đao pháp của người này giúp hắn lĩnh ngộ thêm nhiều.
Ngay khi hắn ngưng thần chú ý, không để ý thời gian trôi thì trên đài phát sinh bước ngoặt.
Thiếu niên dùng đao bỗng dùng chiêu “mây gió chợt đổi”, đao tốc bạo phát, tăng vọt năm phần mười!
Trong đầu Sở Hi Thanh lập tức nghĩ đến một danh từ - bí chiêu đồ đằng! Đây cũng chính là phần thưởng cuộc thi này. Loại đồ đằng này khắc vào thân thể, giúp một chiêu thức nào đó được tăng thêm năm, sáu phần sức mạnh.
Nhưng thiếu niên dùng kiếm cũng lập tức phản ứng, kiếm trong tay hắn như lôi xà, cùng đối thủ công đối công, kiếm thế nhanh chống lại.
Lần này tình huống đột ngột, hai vị trọng tài đều không kịp phản ứng. Chờ khi bọn họ can thiệp kịp thì một người ngực phải gã gần như bị kiếm đâm, một người thì cổ bị chém, tổn thương đến khí quản yết hầu.
Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương!
Sở Hi Thanh không khỏi khẽ lắc đầu, tiếc nuối hộ hai người này. Thực lực hai vị này hẳn là đứng đầu và đứng hai nội môn. Hắn thậm chí hoài nghi ba người như bản thân liên thủ cũng không phải đối thủ, nhưng bọn họ lại gặp nhau sớm, cùng nhau ngã xuống, thật là đáng tiếc.
Vào lúc này, hai võ đài khác cũng đã có kết quả.
Mâm ngọc lại xoay chuyển, hai võ đài bên trên tan vỡ, chỉ để lại hai võ đài.
Bóng người Sở Hi Thanh loáng lên, bị di chuyển đến võ đài bên trái. Nhưng đối diện với hắn không có ai cả, không một ai.
Sao vậy? Sở Hi Thanh không khỏi trừng mắt, thầm nghĩ bản thân quay trúng ô không đối thủ, vận may hôm nay quá tốt rồi.
Lúc này bao gồm cả Diệp Tri Thu, tất cả đều không thèm nhìn Kiếm Tàng Phong. Vị Kiếm sư huynh này ăn gian một lần còn nói được, lại còn làm tiếp lần nữa, ngay cả Diệp Tri Thu cũng không muốn nhìn.
Lôi Nguyên cũng đầy bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương:
- Kiếm sư huynh, Sở Hi Thanh này vận may tốt quá, đối thủ của hắn có phải do tứ tượng quyết phong bàn lựa chọn không vậy?
Hắn vẫn phải khẽ nhắc nhở, xin vị tuần sát sứ này ít nhiều bận tâm ảnh hưởng chút, đừng làm quá.
Kiếm Tàng Phong thấy thế cười, coi như không có gì bưng chén trà lên:
- Người này quả là may mắn, nhưng bản lĩnh dạy đệ tử của các vị không tầm thường, tại hạ rất ấn tượng. Hai tên đệ tử ban nãy tên gì vậy? Chưa tới 15 tuổi đã dưỡng nguyên công tầng ba, sức chiến đấu bát phẩm hạ, tiền đồ rộng lớn. Việc này ta sẽ ghi lại báo lên các trưởng lão, làm phiền Lôi sư đệ ban thêm mấy viên bồi nguyên đan cho họ, dặn thầy thuốc trị liệu cho tốt, đừng để lại mầm họa.
Hắn vừa nói hết lời, giáo đầu Bắc Viện – Khâu Phong và giáo đầu Nam Viện – Cao Dương đều vui vẻ. Vừa nãy hai đệ tử lưỡng bại câu thương trên đài là đệ tử bọn họ.
Sở Hi Thanh vừa lên võ đài đã lại bị ánh sáng xanh đưa xuống. Hắn chỉ đành ngồi khoanh chân, chờ kết quả võ đài còn lại.
Hai người kia ác chiến chừng một khắc, cuối cùng cũng có kết quả, người thắng là một thiếu niên mặt trắng thân hình cao to. Người này chừng 15 tuổi, áo bào đệ tử thêu rất nhiều sợi tơ vàng, quần áo cũng bị sửa lại cho vừa thân hơn. Trên đầu còn đeo linh quan, dưới chân đeo giày chỉ bạc, một bộ công tử, mũi vểnh lên trời.
Khi hai người xuất hiện trên võ đài cuối, thiếu niên kia có chút kinh ngạc, vui mừng nhìn Sở Hi Thanh, chắp tay nói:
- Tại hạ là Tây Viện – Hà Triêu, không ngờ đối thủ cuối cùng lại là Sở sư đệ.
Gần đây võ quán có lời đồn thực lực Sở sư đệ đã đứng đầu nội môn. Tại hạ vốn không tin nhưng hôm nay xem ra cũng không phải không chút căn cớ. Lần này Hà mỗ may mắn được lĩnh giáo, kính xin hạ thủ lưu tình.
Hắn tuy ngoài miệng nói khách sáo nhưng trong mắt đầy lạnh lùng, lần này hắn nhất định phải thắng.
Hà Triêu cũng có chút hiểu Sở Hi Thanh, mới biết người này mới đến nguyên công tầng hai. Tuy Hà Triêu không hiểu đối phương sao lại loại được Lưu sư huynh nhưng hẳn không phải nhờ bản lĩnh thật sự, hơn nữa một kẻ mới nguyên công tầng hai thì mạnh được tới đâu chứ?
Sở Hi Thanh không lộ nét mặt đáp lễ:
- Đương nhiên, không có gì!
Hắn tiến vào trận chung kết đúng là nhờ may mắn.
Ban đầu không hiểu tại sao điểm võ đạo của hắn lên 37 điểm, sau đó đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược định hại hắn nhưng lại thành bị hại. Sau đó thì càng may, vòng hai gặp đệ tử hai lá, vòng ba trực tiếp được qua vòng. Vận may tốt đến hắn phát sợ!
Nhưng lúc này hắn không muốn từ bỏ. Bí chiêu đồ đằng có thể giúp hắn tăng một chiêu trong truy phong đao tăng lên năm, sáu phần mười, giúp hắn tăng mạnh sức chiến đấu.
Hơn nữa vừa rồi hắn quan sát Hà Triêu rất kỹ, có chút hiểu rõ tâm thái, đặc điểm và cách chiến đấu của đối phương.
Hắn đã đi tới bước này thì phải liều một phen.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, chuyển sang nhìn dòng chữ “khinh vân tung” trong màn hình ảo.
Có muốn dùng 3 điểm võ đạo, tăng khinh vân tung lên tầng 1?
Sở Hi Thanh phát hiện hắn càng luyện thành thạo thì càng cần ít điểm võ đạo để lên cấp võ công.
Sở Hi Thanh không chút do dự lựa chọn đồng ý, dòng khinh vân tung (chưa nhập môn) biến thành khinh vân tung (tầng 1), một luồng khí ấm chảy khắp toàn thân hắn.
Trong đầu Sở Hi Thanh như bị châm đâm, ký ức xa lạ hình thành trong óc hắn. Có vài bức hình liên quan đến khinh vân tung hiện lên, giúp hắn trong chốt lát hiểu hết những điểm quan trọng của khinh vân tung tầng 1. Bắp thịt của hắn cũng hơi nóng lên, hình thành đường liên kết với khinh vân tung.
Vào lúc này, võ sư đảm nhiệm trọng tài tung đồng tiền lên không.
- Chú ý, khi đồng tiền chạm đất mới được ra tay!
Trong nháy mắt này, hơn bốn ngàn ánh mắt đều chú ý vào đồng tiền.