Xế chiều hôm đó, huynh muội hai người bận rộn chuyển đồ vào phòng tạp vật Đông Viện.
Chủ nhà trọ trả lại cho họ tám ma ngân tiền cọc, giúp tình hình tài chính của họ tốt hơn không ít. Sở Vân Vân thì càng thêm xấu hổ, vốn tiền cọc phòng là mười lăm ma ngân, bị trừ đi bảy ma ngân vì gia cụ đồ gỗ, phiến gạch, cửa sổ nàng vô ý làm hỏng…
Cảnh sắc quanh tạp vật viện vô cùng tốt, tường trắng bao trên, trên xếp ngói đen, trong viện cây xanh tỏa bóng râm mát yên tĩnh. Sở Vân Vân vô cùng hài lòng với cảnh sắc này, Sở Hi Thanh thì lại vui mừng vì tiết kiệm được một khoản chi.
Sở Hi Thanh không thể không tính toán tỉ mỉ, chỉ vì sắp tới bọn họ còn một khoản chi lớn nữa. Mấy ngày nữa là ngày nộp “cột tu” cho võ quán, cột tu chính là học phí thời cổ đại.
Võ quán không thể miễn phí dạy võ được, mỗi đệ tử mỗi tháng đều phải nộp cột tu. Đệ tử nội môn là mỗi tháng mười hai ma ngân. Nhà bọn họ cả hai người đều là đệ tử nội môn. Sở Vân Vân trong thời gian ngắn không hi vọng khôi phục võ đạo, chỉ có thể chuyển tu pháp thuật, hiện giờ đang học thuật sư viện.
Sở Hi Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ đã có chỗ đứng trong võ quán, cần nghĩ cách giải quyết vấn đề tiền bạc.
Chuyện ưu tiên hàng đầu đương nhiên là nghiên cứu hệ thống bảo mẫu mới thức tỉnh. Sở Hi Thanh vào buổi tôi đổi nốt ưu đãi người mới: “ưng nhãn”.
Theo võ đạo điểm giảm xuống còn 5 điểm, Sở Hi Thanh cảm thấy một luồng khí ấm tụ tập vào mắt, cảm giác không khác ban ngày hắn đổi truy phong trục điện thủ là bao.
Không tới một giây sau, thế giới trong mắt Sở Hi Thanh đã khác hoàn toàn, giống như người cận nặng được đeo kính vậy, như là đang xem video 480P bỗng nâng lên 4K vậy.
Sở Hi Thanh nghe nói thị lực chim ưng có thể nhìn xa mười km vẫn thấy rõ con mồi hoạt động. Hắn hiện tại cũng có năng lực tương tự, Sở Hi Thanh có thể phân biệt cánh trái cánh phải của con muỗi, có thể thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên tường cách năm trăm mét.
Sở Hi Thanh như là một đứa nhỏ có đồ chơi mới, liên tục ngắm nhìn thế giới qua ưng nhãn. Tâm thần hắn càng thêm phấn chấn, với một vị võ tu, giá trị của ưng nhãn không thể đánh giá, thậm chí không kém truy phong trục điện thủ. Thị lực tốt giúp hắn nhận biết từng chi tiết nhỏ của kẻ địch, bởi vậy dự đoán ý định đối phương.
Sau gần nửa canh giờ, Sở Hi Thanh mới bình tĩnh lại. Hắn nhìn màn hình ảo trước mặt, bắt đầu suy nghĩ hệ thống này tăng cấp như nào? Làm sao thu được điểm võ đạo?
Hôm nay Diệp Tri Thu nói ra một câu, danh vọng của hắn từ “không” biến thành Cửu phẩm hạ (hư). Sau khi chiến đấu với Long Thịnh, danh vọng lại từ Củu phẩm hạ (hư) thành Cửu phẩm hạ (thực).
Rõ ràng hệ thống này liên quan đến danh vọng bản thân. Danh vọng càng lớn càng thu được nhiều chỗ tốt?
Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm mấy chữ “cửu phẩm hạ (thực)” suy tư không thôi, hắn mơ hồ cảm giác không đơn giản như vậy. Hắn còn chút ý nghĩ nhưng cần làm thí nghiệm thêm.
Còn nữa, danh vọng lần đầu biến hóa cho hắn 5 điểm võ đạo, lần sau là 6 điểm, trong này có nguyên nhân gì không? Hay là mỗi lần biến hóa thì lần sau tặng nhiều hơn?
Sở Hi Thanh nhìn xuống “kho báu võ đạo”, bên trong còn mười hai ký hiệu rực rỡ màu sắc.
Thu không đao – bảo đao thất phẩm, có thể phát đao cương, lưỡi sắc như gió thu, tóc rơi đứt tóc. Cây đao này không có quá nhiều giải thích nhưng muốn đổi cần 5 điểm võ đạo.
Thần lực đan – lâm thời tăng gấp đôi sức mạnh, sáu phần mười tốc độ, sáu phần mười phản ứng, duy trì mười hai canh giờ. Đan dược này có chỗ tốt là không có tác dụng phụ, cần 1 điểm võ đạo.
Mười hai thương phẩm đều có tác dụng để Sở Hi Thanh trông mà thèm.
Nhưng làm hắn động tâm nhất là đồ án trên cùng. Giả lập huấn luyện – giúp tu tập võ đạo trong mơ! Hiệu quả huấn luyện giả lập giống với ngoài đời nhưng không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần. Một điểm võ đạo có thể đổi 120 canh giờ tu hành, chính là mười ngày tu hành liên tục.
Ở dưới cùng kho báu là một dòng chữ - kho báu võ đạo một tháng làm mới một lần, có thể dùng 1 điểm võ đạo chủ động làm mới.
Sở Hi Thanh không biết là khi hắn nghiên cứu hệ thống, Sở Vân Vân ở trong phòng bên đang lật xem một quyển sách ố vàng. Đấy là một phần công báo của triều đình, nội dung trong đó làm Sở Vân Vân trầm mặc lúc lâu.
Ngày 7 tháng 4, An Bắc đại tướng quân, Uy Viễn hầu Tần Mộc Ca bạo bệnh bỏ mình, Đế khóc không thôi, dừng lên triều ba ngày. Ngày mồng 8, truy tặng thái bảo, phong Bá Võ vương.
Ngày 12 tháng 4, tướng quân Tần Thắng thay Uy Viễn hầu đảm nhiệm An Bắc đại tướng quân, quản lý quân lực bốn châu Băng, U, Cực, Tuyệt.
Ngày 17 tháng 4, phong muội muội của An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca là Tần Tịch Nhan làm Thiết Sơn quận chúa.
Sau một hồi lâu, Sở Vân Vân mặt không cảm xúc vò nát công báo trong tay, sau đó không chút tiếng động khẽ liếc sang phòng Sở Hi Thanh. Trong phòng, Sở Hi Thanh đang ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước, thi thoảng khóe môi còn chảy nước miếng.
Sở Vân Vân không khỏi nhíu mày, cái tên này đang nghĩ gì vậy? Sẽ không phải là nghĩ đến nữ nhân chứ? Cả triều công nhận sắc quỷ - Khang Vương điện hạ mỗi khi thất mỹ nữ cũng bày ra bộ dáng giống lợn động dục như này!
Sở Vân Vân không khỏi có chút không thoải mái. Nàng thu hồi suy tư, nhảy lên không rời ra tạp viện.
Sở Vân Vân như một con mèo nhỏ linh hoạt, vun vút trong bóng đêm. Nàng không thể vận dụng chân nguyên nhưng thân thể vẫn là “vô lậu kim thân” của võ tu nhất phẩm, khi cất bước không chút tiếng động, khí tức cũng thu lại cực hạn.
Ven đường tuy có võ sư gác đêm nhưng không thể phát hiện hành tung của nàng. Thậm chí dù cho Sở Vân Vân đi qua bên cạnh họ, những võ sư này cũng không chút cảm giác.
Sở Vân Vân đi thẳng đến phía sau võ quán, lại vượt qua một mặt tường đá cao đến bốn trượng.
Tường cao bao lấy một khoảng sân rộng chừng hai mươi trượng, bên trong không một bóng người, không chút cây cỏ.
Ở nơi trung ương là hai cột sắt to lớn. Cột sắt cao đến cả mười trượng, hai bên trái phải giao nhau cắm vào mặt đất.
Con ngươi Sở Vân Vân lóe lên tia dị dạng, cả người như lông chim không trọng lượng nhẹ nhàng rơi xuống một cột sắt. Nàng đầu tiên là cắt uyển mạch bản thân, đồ chút máu lên cột sắt, sau đó tay nắm cột sắt nhắm mắt ngưng thần cảm ứng.
Chỉ chốc lát sau, Sở Vân Vân như nghe thấy tiếng thú hống, hai cỗ thần niệm kỳ dị đột nhiên nhảy vào tâm thần nàng. Thần niệm này chỉ có bát phẩm, đối với nàng mà nói không đáng nhắc đến nhưng chúng vô cùng tinh luyện, ác liệt bá đạo đến đỉnh điểm.
Sở Vân Vân mơ hồ nhận biết được, bên dưới trụ sắt là hai con thú thể thuần đen, bị lưỡi nhọn ghìm chặt tức giận rít gào với nàng. Một con thân sói đầu rồng, giống như “nhai tí”, một con giống như sử tử cả người nổi lửa, như là “toan nghê”. Nhưng là hình thể của chúng vô cùng nhỏ, còn nhỏ hơn mèo con sáu tháng một chút.
Đây cũng không phải là hung thú, mà là Sát do hoàn cảnh đặc thù ngưng tụ. Chỉ là hôm nay Sát đã thành Linh, chúng nó tiềm tàng nhẫn nãi chờ cơ hội hóa rồng.
Sở Vân Vân không khỏi khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện lên khát vọng, ngay lúc này, nàng sinh ra tia cảnh giác.
- Là ai?
Theo thanh âm này, một thân ảnh khôi ngô nhanh chóng vút đến.
Sở Vân Vân phát hiện người đến là quán chủ Lôi Nguyên. Nàng có chút không cam lòng khẽ hừ, nhanh chóng xóa đi vết máu trên cột sắt rồi lặng yên không tiếng động lẩn vào bóng đếm biến mất.
Khi Lôi Nguyên đến nơi thì đã không một bóng người cũng không có bất kỳ điều gì khác lạ. Hắn không khỏi nhíu chặt lông mày, hoài nghi cảm ứng bản thân vừa rồi có phải ảo giác hay không.