Sở Hi Thanh khi bị chùm sáng xanh đưa lên võ đài thì cả đám đệ tử nội viện bàn tán xôn xao.
- Là Sở sư đệ, Sở sư đệ bị chọn kìa.
- Sao lại là hắn chứ? Hắn mới là đệ tử một lá mà?
- Ba viện kia đều là đệ tử hai lá, sao Đông Viện chúng ta lại có đệ tử một lá?
- Có gì ngạc nhiên chứ, không phải Sở sư đệ đứng đầu nội môn à.
- Đứng đầu cái rắm ấy, đấy đều là mọi người nói phét, ngươi tin à?
- Không thể nào, hắn thật sự giết nhiều người Long gia mà.
- Cần gì tranh luận chứ, nhìn xem là biết rồi.
Trong đám đệ tử, có người lo lắng, có người chờ mong cũng có người đầy trào phúng nhưng đại đa đều là tràn đầy phấn khởi.
Sở Vân Vân cũng không kịp đề phòng, lúc chú ý lại Sở Hi Thanh đã bị ánh sáng xanh đưa đi mất. Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó đau đầu xoa xoa trắn, lát nữa không nỡ xem a.
Sở Vân Vân nhận ra tứ tượng quyết phong bàn, đương nhiên biết vật ấy kiểm tra đệ tử như nào. Vấn đề là phương thức kiểm tra này rất bất lợi cho Sở Hi Thanh. Tên này sợ là mất mặt xấu hổ trước mấy ngàn người rồi.
Đây đương nhiên cũng là Sở Hi Thanh tự làm tự chịu, nếu hắn không để Hồ Khản, Hồ Lai truyền tin đồn thì đã không sao. Sở Hi Thanh mới là đệ tử một lá mới nhập môn, sức chiến đấu đã đến gần hai lá, vốn đã rất xuất sắc, hôm nay dù có thua thì cũng không vấn đề gì. Chỉ là giờ mọi người bàn tán cao quá, đứng đầu nội môn biến thành trò hề thiên hạ a… Sở Vân Vân cho rằng như này cũng đáng, nàng chỉ lo Sở Hi Thanh bởi vậy bị đả kích, làm lỡ tu hành thôi.
Trong đám người, Lục Loạn Ly cười đầy sung sướng, đáng tiếc a, bò cái bay lên trời rơi xuống đất rồi…
Sở Hi Thanh thì hai mắt khó hiểu nhìn xung quanh, hắn không thể ngờ chùm sáng lại lựa chọn bản thân, lúc này hắn đang đứng trên đài cao, bên cạnh còn có ba người nữa.
Đài cao rất rộng, chừng mười trượng vuông. Sở Hi Thanh dùng chân giẫm xuống đất thử thì thấy dù là do ánh sáng mâm ngọc bện thành nhưng kiên cố vô cùng, y như bệ đá thật vậy.
Hắn nhìn ba vị sư huynh đệ nội môn một chút rồi ôm quyền với bọn họ. Hắn rất ít ở lại võ quán nên không biết cả ba người này, nhưng từ yêu bài bên hông thì đều đệ tử nội môn ba lá.
Sở Hi Thanh không khỏi sờ yêu bài một lá của mình, càng thêm khó hiểu. Vị tuần sát sứ kia là nghĩ gì vậy, sao lại chọn hắn chứ?
- Sở sư đệ!
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong ba người, cười đáp lễ với Sở Hi Thanh:
- Tại hạ là Hướng Quỳ ở Nam Viện, nghe danh tiếng sư đệ đã lâu, hôm nay mới có duyên gặp mặt.
Hướng Quỳ? Sở Hi Thanh lập tức nhớ ra, nhìn về phía thiếu niên mi mày thanh tú, đầy phấn chấn này. Theo như Lục Loạn Ly nói thì Hướng Quỳ này là một trong những đệ tử nội môn bị thay thế. Người thay thế diện mạo rất giống, làm việc cũng rất cẩn thận, nhưng Lục Loạn Ly biết Hướng Quỳ gốc thuận tay trái, người này thuận tay phải. Từ đó có thể thấy, sức quan sát của Lục Loạn Ly rất lợi hại.
Sở Hi Thanh chưa kịp nói gì thì một thiếu niên khác cười gằn nói:
- Đúng là nghe đại danh đã lâu, như sấm bên tai, cái gì mà đứng đầu nội môn a! Vừa vặn, hôm nay để ta thử xem đứng đầu nội môn là như nào.
Thiếu niên này thân hình cường tráng hơi thấp, mặt vuông chữ điền, da ám nắng, lên tiếng thì giọng đầy khinh thường.
Sở Hi Thanh hơi nhíu mày, vẻ không thích, Hướng Quỳ ở bên cạnh cười giới thiệu:
- Đây là Lưu Tinh Nhược, Lưu sư huynh của Tây Viện, được công nhận là đứng đầu Tây Viện khóa này.
Sở Hi Thanh nghe vậy hiểu ngay, Đông Viện Tây Viện trước giờ vẫn coi nhau là đối thủ. Vị đứng đầu Tây Viện này đương nhiên không thích mình “đứng đầu nội môn”, gặp mặt không khiêu khích mới là lạ.
- Hóa ra là như vậy.
Sở Hi Thanh thu hồi tầm mắt, cũng mặc kệ Lưu Tinh Nhược. Chỉ vì giờ hắn trả lời như nào cũng không ổn, cách trả lời tốt nhất chính là đánh bại Lưu Tinh Nhược! Nếu không giờ hắn có nói gì thì sau này cũng chỉ là tự làm mất mặt!
Sở Hi Thanh thầm thấy đau đầu. Hiện tại đã không phải vấn đề 20 ma ngân nữa, mà là hắn sẽ mất mặt xấu hổ trước bốn ngàn người. Bản thân hắn mất mặt không sao, Đông Viện và Diệp Tri Thu mất mặt thì không ổn rồi!
Lưu Tinh Nhược thấy thế thì càng thêm tức giận, thần thái tên Sở Hi Thanh kia, rõ ràng là khinh thường hắn.
Nhưng chớp mắt sau đó, Lưu Tinh Nhược bị cảnh tượng xung quanh hấp dẫn. Trên bầu trời cách bọn họ hai mươi trượng, lượng lớn linh quang ngưng tụ, cuối cùng hình thành từng mảng lá trúc xanh chậm rãi rơi xuống. Số lượng lá trúc càng lúc càng nhiều, ban đầu chỉ có hai mươi, sau tăng đến cả trăm lá cùng lúc rươi xuống.
Lúc này, hai vị võ sư áo bào đỏ cũng bị ánh sáng xanh đưa lên đài.
Hai người trầm lạnh nhìn bốn người:
- Chú ý, các ngươi hôm nay may mắn được lựa chọn tham dự kiểm tra thực chiến. Vòng đầu tiên là thi chém rơi lá trúc, ai chém trúng nhiều nhất là thắng! Người vào tứ kết được thưởng năm viên bồi nguyên đan, vào bán kết được thưởng mười viên bồi nguyên đan, vào chung kết được thưởng tu hành mười ngày trong tụ nguyên trận. Người thắng cuối cùng… sẽ được một phần bí chiêu đồ đằng!
Vị giáo viên này khi nói đến cuối thì lớn tiếng gần như rống lên.
Lưu Tinh Nhược và Hướng Quỳ khi nghe đến mấy chữ cuối thì đều lộ vẻ thèm khát.
Ngay cả Sở Hi Thanh cũng thấy kinh ngạc. Bí chiêu đồ đằng là một loại đồ đằng hình xăm khắc lên thân thể, dùng để cường hóa chiêu thức nào đó. Ví như một chiêu truy phong đao “không có lửa mà lại có khói”, nếu có bí chiêu đồ đằng tương ứng, tốc độ xuất đao nhanh hơn năm đến sáu phần. Vật này giá trị không nhỏ, có tiền cũng khó mua được.
Sở Hi Thanh tuy cảm thấy hứng thú nhưng không chút hy vọng gì. Hắn nhìn lá trúc rơi mà nhíu chặt lông mày, lá trúc này bao trùm cả đài cao, vì thế đao nhanh thôi không đủ, còn phải phối hợp với thân pháp nữa.
Vấn đề là Sở Hi Thanh mới luyện khinh vân tung chưa đến bảy ngày, còn chưa nhập môn…
Lúc này Lưu Tinh Nhược khẽ nhúc nhích, giơ tay lên nêu ý kiến:
- Xin hỏi giáo viên, chúng ta chỉ có thể ra tay với lá trúc?
Nam tử mặt đỏ nhìn hắn nói:
- Chỉ được ra tay với lá trúc, nhưng được phép xông đến quấy rầy hợp lý.
Lưu Tinh Nhược khóe môi khẽ nhếch, đầy ý vị nhìn Sở Hi Thanh. Hai vị đệ tử nội môn còn lại cũng có vẻ khác lạ.
Lúc này, Kiếm Tàng Phong trên đài cao đã cảm giác được không đúng. Hắn không dám đối diện với ánh mắt giận dữ của Diệp Tri Thu, toát mồ hôi hột hỏi dò Lôi Nguyên.
- Lôi quán chủ, ta nghe nói đệ tử nội môn khóa này đứng đầu là Sở Hi Thanh Đông Viện? Có phải người này chém giết thuật sư trong tàng thư lâu?
Lôi Nguyên nghe thấy thì càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ Kiếm sư huynh nghe lời đồn từ đâu vậy? Hắn không hiểu ý Kiếm Tàng Phong nên chỉ có thể trả lời qua loa:
- Lôi mỗ cũng không rõ, nhưng người này thiên phú đao đạo rất cao, quả thật rất có tiềm năng.
Thiệu Linh Sơn nghe vậy thì phần nào hiểu ra. Hắn trước còn kỳ quái, tại sao Sở Hi Thanh lại bị chọn lên võ đài, xem ra là Kiếm Tàng Phong định giúp Diệp Tri Thu, nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què rồi. Dù sung sướng nhưng hắn vẫn giả bộ không có gì nói:
- Trong môn phái gần đây quả thật có lời đồn như vậy, đều nói Sở Hi Thanh đao pháp ác liệt rất không tầm thường, nên được đồn là đứng đầu nội môn.
Kiếm Tàng Phong khẽ nhíu mày:
- Như vậy sức chiến đấu người này như nào?
- Cái này… đao pháp người này là đứng đầu nội môn. Mười ngày trước ngày này liên tục chém mười mấy người của Long gia, đây là sự thật.
Thiệu Linh Sơn có chút thật giả lẫn lộn.
Lúc này, đám võ sư, học sinh gần đài cao đều nhìn hướng Thiệu Linh Sơn. Sắc mặt bọn họ cùng ngưng trọng, vị giáo đầu này quan hệ với Long gia rất tốt, nếu hắn xác thực việc này thì hẳn là thật.
Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh thì không thèm để ý, chuyển ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Thiệu Linh Sơn.
Lúc đó, Sở Hi Thanh ở trên đài vô cùng kinh ngạc, pháo hoa bỗng nổ trong màn hình ảo của hắn.
Điểm võ đạo cũng nháy cái từ 32 điểm lên 37 điểm!