Sở Hi Thanh sau khi ôm Sở Vân Vân lên mảng gỗ thì tiếp tục nhìn quét xung quanh.
Trên tàu có hơn 100 hành khác, ngoài mấy người bị ngã ban đầu ra thì đại đa đã được cứu. Bọn họ có người nằm nhoài lên mảng gỗ trôi nổi, có người ôm chặt mảnh gỗ nhỏ, tạm thời không bị nguy hiểm tính mạng.
Vấn đề là bọn họ đang ở giữa sông, cách bờ bên kia đến bốn dặm, cũng may là dòng nwóc đang chảy chậm nên chưa lo bị trôi về hạ du.
Ngay khi Sở Hi Thanh suy ngẫm làm sao lên bờ thì nghe thấy tiếng hò reo.
- Nhìn kìa, là thuyền Thiết Kỳ bang!
- Bọn họ đang đến gần kìa!
- Ông trời phù hộ! Chúng ta được cứu sống rồi, huynh đệ Thiết Kỳ bang đều là hảo hán, sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu.
Sở Hi Thanh quay đầu lại quả nhiên thấy một thuyền lớn đang đến gần, trên cột cờ treo cờ đen, ở giữa cờ là chữ vàng “Thiết”.
Chiếc thuyền xuôi dòng mà đến, khi đến gần thì giảm tốc dần, đồng thời thả bốn thang dây xuống. Còn có hơn mười vị thủy thủ nhảy xuống, trợ giúp hành khách lên thuyền.
Sở Hi Thanh cũng cầm một thang dây, đồng thời ôm Sở Vân Vân “suy yếu” lên thuyền. Đáng tiếc vị muội muội trên trời rơi xuống này sau khi lên thuyền thì không cho hắn ôm nữa. Sở Hi Thanh lo lắng Sở Vân Vân căng thẳng, một nhát vặn gãy cổ của hắn nên đặt nàng xuống góc mép thuyền.
Lúc này, một vị nam tử cả người ướt sũng, đầy cảm động nhìn hướng Sở Hi Thanh:
- Ngài chính là Sở Hi Thanh đã chém giết hà la ngư kia? Ân cứu mạng của Sở công tử, tại hạ không có gì báo đáp, chỉ cầu chúc công tử sống lâu trăm tuổi, phúc lộc vô cùng.
Theo người này lên tiếng, những vị hành khách lên boong thuyền đều phản ứng, quỳ gối hướng về phía Sở Hi Thanh.
- Sở công tử, già trẻ bốn người nhà ta cảm ân cứu mạng của công tử!
- Ân công xin nhận một lạy của tại hạ!
- Nửa tháng trước từng nghe nói Sở ân công là đệ tử đứng đầu võ quán Chính Dương, không ngờ hôm nay được ân công cứu mạng.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn hướng Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly thì hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo. Tên nhà ngươi thử nói lung tung xem nào?
Sở Hi Thanh cũng không định vạch trần Lục Loạn Ly làm gì. Chuyện gánh oan nhân hộ này hắn đã làm quen, hơn nữa còn có chỗ tốt. Trong màn hình ảo, pháo hoa lại nổ, điểm võ đạo của hắn đã lên 33 điểm. Số lượng không nhiều nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt.
Sở Hi Thanh khẽ hừ rồi thu hồi tầm mắt, không nhìn Lục Loạn Ly nữa, hắn đi tới đỡ từng người lên, đầy ôn hòa nói:
- Các vị mời đứng lên, Sở mỗ không dám nhận. Vừa rồi thật ra là ta và Lục sư muội hợp lực đồng thời chém giết con hà la ngư kia. Mà chúng ta chém giết yêu ngư kia cũng là vì tự cứu bản thân, không dám nhận lễ lớn.
Hắn vẫn là mặt mỏng không dám nhận, nên đổi thành lời giải thích hàm hồ. Sở Hi Thanh nghĩ bản thân quả thật có giúp đỡ mà, hắn đã cứu hai mấy người.
Lúc này một vị tráng hắn mặt đỏ, áo vải xanh, long hành hổ bộ đi tới, bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, ôm quyền kích động nói:
- Công tử chính là Sở ân công, Sở Hi Thanh ở võ quán Chính Dương?
Hắn không chờ Sở Hi Thanh đáp lời, trực tiếp ôm quỳ, làm lễ nửa quỳ nói:
- Tại hạ là hương chủ Thiết Kỳ bang – Lý Đức Hậu, cảm tạ Sở công tử! Công tử liều chết cứu phó kỳ chủ, ân đức này bang chúng Thiết Kỳ bang suốt đời khó quên.
Theo lời này, bang chúng Thiết Kỳ bang bên cạnh cùng hành lễ nửa quỳ.
Đám hành khách được cứu cũng ong ong bàn luận. Bọn họ cũng từng nghe nói Sở Hi Thanh từng cứu phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang, như vậy càng có thể tin là Sở Hi Thanh giết hà la ngư!
Ngay cả Tạ Chân Khanh cũng bắt đầu nghĩ đến hướng này. Ban đầu nàng nhìn y vật Sở Hi Thanh khô mát thoải mái, rõ ràng chưa từng xuống nước nên hoài nghi lời nói của Lục Loạn Ly. Giờ nghĩ lại, có lẽ trang phục Sở Hi Thanh không ướt là có nguyên nhân khác, hẳn là có hiệu quả tránh nước, hay pháp thuật, bùa chú tương tự.
Mấu chốt nhất là trên thuyền ngoài Sở Hi Thanh ra thì không ai chém giết được hà la ngư cả.
Lại có pháo hoa nổ trong màn hình ảo, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh đã lên 34 điểm.
*****
Hương chủ Thiết Kỳ bang – Lý Đức Hậu cực kỳ nhiệt tình đối đãi Sở Hi Thanh, không chỉ xếp một bàn rượu và thức ăn, còn mời ba người Sở Hi Thanh theo mình đi tổng đà Thiết Kỳ bang, nói vị phó kỳ chủ muốn gặp ân nhân cứu mạng.
Sở Hi Thanh chỉ khéo léo từ chối, hắn hôm nay có việc khác không tiện đến gặp.
Lý Đức Hậu chỉ đành vô cùng tiếc nuối đưa bọn họ đến bến đò Cổ Chợ, rồi rời đi. Thuyền của hắn vốn là thuyền chở hàng, theo Thần Tú giang đến quận Lâm Hải, chỉ là giữa đường thấy người bị nạn mới dừng lại cứu người.
Trước khi đi, Lý Đức Hậu còn cố ý dặn dò Sở Hi Thanh, nói là Thiết Tiếu Sinh đã nói tên hắn cho toàn bộ bang chúng Thiết Kỳ bang. Sau này hắn chỉ cần báo tên họ ở các bến đò Tú Thủy quận, đều có thể lên thuyền miễn phí. Thiết Kỳ bang cũng có một đường khẩu ở Cổ Chợ, nếu Sở Hi Thanh gặp chuyện không thể giải quyết ở Cổ Chợ, có thể đến đường khẩu đó cầu viện.
Sở Hi Thanh sau khi lên bờ thì tủm tỉm cười hỏi dò Lục Loạn Ly:
- Lục sư muội có chuyện quan trọng gì định đến Cổ Chợ vậy?
Ý là có việc thì mau rời đi, miễn đi cùng.
Lục Loạn Ly thì liếc nhìn bao lưng phía sau Sở Hi Thanh, chỉ thoáng suy nghĩ đã biết hắn định đi bán tang vật.
Khóe môi này nàng khẽ nhếch, lấy ra một cây chủy thủ:
- Ta tới đây là muốn bán vật này, cáo từ!
Lục Loạn Ly sau khi nói xong thì không chút lưu luyện rời đi. Còn chưa đi được mấy bước, nàng đã vô cùng kinh ngạc nhìn hướng Sở Hi Thanh:
- A, Sở sư huynh, Vân Vân sư muội, các ngươi đi theo ta làm gì?
Sở Hi Thanh chán không buồn nói, nơi chuyên buôn bán binh khí ở phía nam Cổ Chợ, đường chỉ có một nên đương nhiên đi cùng đường rồi.
Sở Vân Vân nghe vậy cũng không khỏi buồn cười, nhưng có Lục Loạn Ly ở đây, nàng chỉ có thể giả bộ đang suy yếu. Dù sao nàng rơi xuống nước một quãng thời gian dài, thuật sư bình thường đều không chịu được nữa là thiếu nữ mang bệnh như nàng.