Sở Hi Thanh không còn là ngày đầu tới thế giới này, đến giết con gà cũng run tay. Khi hắn đi áp tiêu cũng trải qua mấy trận chém giết, cũng từng giết ba người nhưng khi hắn nhìn thấy hơn bảy mươi thi thể này, dạ dày cũng không khỏi lăn lộn buồn nôn.
Hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn theo con đường này vào trấn. Thế giới này chính là như vậy, võ tu hoành hành, cường giả vi tôn, những kẻ dựa vào võ lực làm xằng làm bậy nhiều vô số.
Nếu như hắn không thể chủ động thích ứng thế giới ăn thịt người này, nắm giữ sức mạnh sống yên ổn thì sớm muộn hắn cũng bị thế giới này nuốt mất.
Sở Hi Thanh nhẫn nhịn mùi tanh tưởi nức mũi, nhìn bốn phía tìm kiếm. Không lâu sau đó, Sở Hi Thanh trông thấy một bảng hiểu “Lý Ký thảo dược hành”, ánh mắt sáng ngời dẫn Lục Loạn Ly tới.
Sở Hi Thanh lần đầu đến Hỏa Cốt quật, hắn không quen ai ở đây, nhưng Diệp Tri Thu đã bố trí giới thiệu, đề cử hắn đến nhà dược điếm kia mua. Đấy là cửa hàng mười năm hành nghề, danh dự tin được. Diệp Tri Thu cũng là khách quen của cửa hàng này, chỉ cần báo ra tên nàng thì chưởng quỹ sẽ không hét giá hắn.
Nhưng khi Sở Hi Thanh muốn hỏi mua “dương dương thảo” thì chưởng quỹ lại đầy khổ sở nói:
- Khách quan nếu đến sớm bốn ngày thì tốt rồi, nhưng hiện tại.
Chưởng quỹ cười khổ nói:
- Bây giờ toàn bộ khu chợ chỉ có Long gia bán dương dương thảo, giá cũng lên đến 220 ma ngân một cây.
Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc:
- Sao lại cao vậy chứ?
Hắn trước khi đến đã tìm hiểu, dương dương thảo bình thường chỉ 100 ma ngân. Lần này trong phong ba tàng thư lâu, Sở Hi Thanh nhận được 80 ma ngân từ Tào thiên hộ, lại thêm ít ma ngân từ Lục Loạn Ly nữa, vừa vặn đủ cho hắn mua dương dương thảo.
Dương dương thảo chỉ có ở nơi sâu trong Hỏa Cốt quật, mà dù là người hái thuốc kinh nghiệm phong phú nhất, cũng phải nhờ may mắn mới kiếm được, điều này vượt xa khả năng Sở Hi Thanh. Nên vốn hắn định mua dương dương thảo, dược thảo phụ trợ còn lại thì tự tìm kiếm.
- Là tác phẩm của vị Long gia đại công tử kia.
Chưởng quỹ cười khổ chỉ những thi thể trên cọc gỗ:
- Thấy không, hơn sáu mươi hảo hán Thiết Kỳ bang, thêm vào người hái thuốc nữa, tất cả đều chết. Vị đại công tử kia giết nhiều người như vậy là vì muốn lũng đoạn vài loại dược liệu trong Hỏa Cốt quật, hiện giờ ai dám bán dương dương thảo thì chờ bị Long gia treo lên cọc gỗ đi.
Hắn khẽ than thở, đầy ai oán:
- Bọn họ bán cao chút cũng thôi, hơn bảy phần mười so với trước kia. Lão phu làm ăn ở Hỏa Cốt quật cả hai mươi năm rồi, chứng kiến mấy vị kiêu hùng Tú Thủy quận rồi nhưng chưa ai làm việc bá đạo như vị đại công tử này, không để lại chút chỗ trống nào.
Là Long gia? Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày, không ngờ đúng lúc như vậy, lại gặp đúng chuyện này.
Hắn thầm sinh cảnh giác, nhìn một vị khách hàng mặc áo xám cách đó không xa. Trang phục như vậy giống như người hái thuốc, nhưng Sở Hi Thanh nhìn thấy hình xăm dã lang ở nơi cánh tay áo kéo lên của đối phương, ở chỗ đầu sói còn có một chữ “Long”. Người này nhìn có vẻ như đang đánh giá thuốc nhưng thực tế vẫn ngầm liếc nhìn hắn.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm rồi vội nắm tay Lục Loạn Ly kéo ra ngoài.
- Ngươi không đủ tiền sao? Ngươi còn thiếu bao nhiêu, ta có thể cho ngươi vay, nhưng lợi tức thì năm trăm đồng một ngày.
Lục Loạn Ly hai tay ôm ngực cười tủm tỉm đắc thắng nhìn hắn nói.
Sở Hi Thanh thầm nghĩ mình có điên mới dùng 220 ma ngân mua dương dương thảo. Hắn nếu dư tiền như vậy thì mua luôn bí dược võ quán bán cho nhanh.
Hắn quay đầu đánh mắt với Lục Loạn Ly:
- Chú ý xung quanh, chúng ta bị người theo dõi.
Lục Loạn Ly cũng ngầm để ý xung quanh, quả thật có người đang lén lút nhìn bọn họ.
Sở Hi Thanh xoay người tiến vào một hẻm nhỏ, nhanh chóng khoác lên người mũ trùm. Khi Sở Hi Thanh đi ra khỏi hẻm đã thay đổi hình dáng. Hắn lẫn vào trong đám người, trên đường phố ngư long hỗn tạp, đầy đường là đám giấu đầu lòi đuôi đeo trùm đầu. Lục Loạn Ly thì lấy ra bùa chú kề sát y phục, nàng bỗng từ mặc đồ trắng biến thành màu vàng.
Hai người một mạch đi ra khỏi trấn, khi trông thấy đầu phố thì nhíu chặt mày, đối phương đã tụ tập hơn mười đại hán cao to vạm vỡ chặn đường, kiểm tra tới lui người qua đường.
Sở Hi Thanh thoáng suy ngẫm, quay đầu nhìn Lục Loạn Ly:
- Bảo tiêu đại nhân, ngài là cao thủ thất phẩm, giải quyết bọn họ hẳn rất đơn giản.
Lục Loạn Ly sửng sốt một lát rồi mới ý thức được “bảo tiêu” trong miệng Sở Hi Thanh là chỉ mình.
- Dễ như ăn cháo, nhưng nếu ta ra tay trước mặt mọi người thì sẽ bị lộ thân phận, không có lời.
Nàng khẽ lắc đầu, có vẻ không muốn nói.
Sở Hi Thanh không khỏi chẹp chẹp, thầm nghĩ vị bảo tiêu này có cũng như không, hắn không thể theo đường cũ lùi lại nên nỗ lực đổi đường nhưng đường khác cũng bị chặn lại.
Sở Hi Thanh cũng không thử đổi đường nữa, hắn đi về phía sâu nhất trong trấn. Theo đường đi, hắn phát hiện có ba người bám theo, rõ ràng kế sách đổi trang phục của bọn họ không còn hiệu lực nữa.
Sở Hi Thanh không khỏi nảy sinh tức giận, một lần ở tàng thư lâu còn chưa đủ, lại thêm lần này nữa, Long gia là muốn giết hắn mới bỏ qua sao?
Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh bỗng phát hiện màn hình ảo trước mặt có biến đổi.
Ở dòng trạng thái, ngoài lục âm hoàn hồn chú còn có thêm hai chữ nhai tí.
Ánh mắt Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm hai chữ này, trong đầu hắn có thêm một dòng tin tức.
Nhai tí có thù tất bao – ngươi nhận biết xung quanh có địch ý, tất muốn trả thù, xúc động nhai tí đao ý, khi xuất đao có thể mang theo hiệu ứng xung kích tinh thần. Ăn miếng trả miếng, uy lực xung kích tinh thần tùy vào số lượng và cường độ ác ý của kẻ địch. Kẻ địch càng đông, ác ý càng lớn thì đao ý càng mạnh.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc này Lục Loạn Ly nhưng hơi chút khó hiểu:
- Ngươi muốn đi đâu, đã sắp đến miệng quật.
Nơi trung ương thị trấn này chính là lối vào Hỏa Cốt quật. Để nàng đau đầu là theo sau hai người giờ đã lên đến hai mươi mấy người. Lục Loạn Ly sắc mặt đắng chát, đến nước này nàng phải ra tay rồi, cũng không thể để yên nhìn Sở Hi Thanh bị người Long gia giết chết.
- Ta vốn muốn tiến vào Hỏa Cốt quật. Đây là phương pháp trái ngược, bọn họ không cho ta ra thì ta tiến vào. Vào Hỏa Cốt quật thì ngươi có thể không kiêng kỵ.
Sở Hi Thanh mặt không cảm xúc nói.
Lục Loạn Ly ánh mắt sáng ngời, thầm nghĩ đây là biện pháp tốt. Trong động quật âm u sâu thẳm, khó lòng nhìn kỹ, chỉ cần nàng ra tay cẩn thận chút thì không ai biết rõ được.
Hơn nữa lối vào quật không chỉ có một chỗ. Nhân loại và cự thần huyết mạch giống nhau, nhân loại có cửu khiếu, cự thần cũng có cửu khiếu như vậy hẳn phải có chín lối vào, Long gia phải dùng bao nhiêu người mới có thể chặn hết lại được chứ?
- Ngươi đúng là rất thông minh.
Ngay khi nàng tán dương, hai người đã đi đến lối vào quật.
Sở Hi Thanh lưu ý một chút, phát hiện địa hình nơi này giống như miệng người, ở chỗ lối vào có hai hàng trụ đá sắc bén, giống như hàm răng vậy. Nếu như Hỏa Cốt quật này do hài cốt cự thần hóa thành thì thân thể này quá khổng lồ, thật sự là thấy mà kinh ngạc, phải lên đến hơn ba mươi dặm, tương đương với thành thị siêu cấp.
Đây chính là viễn cổ cự thần, thủy tổ nhân loại thế giới này!
Ngay khi hai người đi gần đến miệng quật, Sở Hi Thanh trông thấy phía trước có năm người mặc giáp da chặn đường. Hắn thấy những người này đều có hình xăm dã lang.
- Đứng lại!
Người cầm đầu hơi thấp, lông mày rậm, ánh mắt hung dữ:
- Không biết mấy ngày này Hỏa Cốt quật không được vào à? Các ngươi là ai, bỏ trùm đầu xuống.
Sở Hi Thanh không bỏ trùm đầu xuống mà còn bước nhanh hơn. Hắn chỉ dùng hai bước đã rút ngắn khoảng cách hai bên còn sáu thước, bách luyện khinh cương đao cũng cheng một tiếng đã ra khỏi vỏ.
- Ngươi muốn chết!
Tên lùn kia đầy dữ tợn trừng mắt.
Hắn hầu như cùng lúc rút đao với Sở Hi Thanh nhưng trong mắt lập tức hiện vẻ kinh ngạc.
Tốc độ đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn hắn tưởng tượng nhiều! Càng làm người giật mình là đối diện ánh đao kia, đầu hắn như bị búa đập ầm một phát làm ý thức choáng váng. Bởi vậy nhạnh linh đao trong tay tên lùn chậm một nhịp.
Ánh đao lóe lên, hắn cảm giác cổ họng đau xót, máu tươi ồ ạt trào ra, khí lực toàn thân rời khỏi hắn.
Bách luyện khinh cương đao trong tay Sở Hi Thanh xoẹt một đường qua cổ họng đối phương rồi đơn giản mượn lực, mượn đường đao xuyên thủng yết hầu một tên nữa.
Tên lùn cầm đầu tu vi cửu phẩm hạ, người phía sau hắn thì yếu hơn nhiều, thực lực chỉ hơn người thường chút.
Sở Hi Thanh dùng đao không chút dây dưa, ác liệt quyết tuyệt tận cùng.
Phía sau hai mươi mấy tộc binh Long gia đã vọt tới, lúc này nếu hắn chỉ thoáng chần chừ sẽ bị chặn lại ngay.
Sau khi giết hai người, tốc độ của hắn không giảm mà còn tăng lên. Sở Hi Thanh thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt ba người đối diện, nhưng không chút biểu tình mượn bước tiến, tách khỏi trường kiếm đâm đến đồng thời múa đao chém nghiêng.
Ngay khi hắn vượt qua một tên, người này rên lên một tiếng, máu phun đầy ngực. Một đao này của Sở Hi Thanh trực tiếp chém qua trái tim đối phương.
Sau khi giải quyết người này, Sở Hi Thanh một chút ngừng lại, dùng thế sét đánh tiến lên.
Hai người trước mặt hắn thì lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng lùi lại, cái lùi lại này tạo không gian cho Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly lao vào động quật.