Sở Hi Thanh sau khi luyện đao thức, cảm nhận hiệu quả huấn luyện giả lập thì phát hiện hôm nay đã dậy muộn. Hắn quá mê muội trong huấn luyện giả lập mà quên khống chế thời gian tỉnh giấc.
Hắn vội vã dùng khăn ướt lau mặt, sau đó dùng cành liễu đánh răng, vội vã rời khỏi phòng tạp viện.
Ngay khi hắn “cọt kẹt” mở ra cửa phòng tạp viện đã thấy một thiếu nữ áo xanh xinh xắn đứng tựa lưng bên tường viện, hai tay nàng khoanh trước ngực, mũi chân hơi chút không kiên nhẫn đá đá trước mặt tựa như đang chờ ai đó.
Sở Hi Thanh nhìn nàng một chút rồi đầy lòng tốt nhắc nhở:
- Vị sư muội này, thể dục buổi sáng sắp bắt đầu rồi, a, ngươi…
Hắn nhận ra nàng chính là thiếu nữ hoa bách hợp hôm qua.
Đối phương chỉ thay trang phục, mái tóc khẽ búi cắm trâm hoa hồng, nơi mi tâm cũng đeo ngọc hồng bảo thạch điêu khắc hoa hồng, ngay cả hoa văn vạt áo cũng thêu hỗn tạp hoa hồng và hoa sen. Tuy rằng vẫn là ngũ quan hình dáng này nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác hôm qua, nàng lắc một cái đã biến thành thiếu nữ hoa hồng.
- Lục sư muội?
Sở Hi Thanh hơi kinh hỉ, cuối cùng hắn cũng tìm được chính chủ, Sở Hi Thanh theo bản năng định nắm cổ tay nàng:
- Sư muội để ta tìm thật vất vả, đi, ta dẫn ngươi đi gặp Diệp giáo đầu…
Oan ức hôm qua không dễ nhận, sẽ rơi đầu đấy…. Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, tai họa huyết phong đạo vẫn để nàng gánh lấy tốt hơn.
Sở Hi Thanh vừa mới định đưa tay ra đã cảm thấy không thích hợp, đây là xã hội cổ đại, chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, tay nữ nhân có thể sờ loạn sao?
Sở Hi Thanh đang định rụt tay lại thì nữ hài kia đã lấy “tay ngọc” bịt miệng hắn rồi.
- Xuỵt!
Thiếu nữ hoa hồng đặt ngón trỏ lên môi làm thủ hiệu im lặng với Sở Hi Thanh rồi mạnh mẽ đẩy hắn vào lại bên trong viện. Nàng liếc nhìn bốn phía rồi nhanh chóng đóng cửa viện lại.
- Ngươi chớ nói nhảm, ngày hôm qua người giết thuật sư chính là ngươi, có quan hệ gì với ta chứ, nhớ không được bịa chuyện linh tinh nữa.
Nàng trừng mắt đầy hung ác với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh vốn là hai tay ôm ngực, lo lắng đến trinh tiết bản thân. Hắn chuyển kiếp kiếp này đẹp trai quả thật có thể sánh với Phan An. Ài, người ra giang hồ không thể không đề phòng. Chờ đến khi thiếu nữ nói hết, Sở Hi Thanh mới nhíu mày nói:
- Sư muội sao lại nói vậy?
Thiếu nữ hoa hồng mặt ửng đỏ, cũng có chút chột dạ ấp úng nói:
- Chính là chuyện hôm qua ngươi không được nói với ai nữa. Việc này không liên quan gì đến ta, ta chưa từng đến tàng thư lâu.
Sở Hi Thanh sắc mặt biến trầm, vẻ mặt hơi lạnh:
- Sư muội cũng biết ngày hôm qua huyết phong đạo luôn miệng muốn lấy mạng ta.
- Ngươi sợ gì chứ, lão nhị huyết phong đạo tận mắt thấy ta làm thịt thuật sư kia, bọn họ chỉ tìm ta thôi. Nếu họ dám tìm ngươi, ta đỡ giúp ngươi.
Thiếu nữ hoa hồng nói đến đây mới cảm thấy không đúng, bản thân mình là cao thủ thất phẩm, sao lại chột dạ trước thiếu niên còn chưa lên cửu phẩm này chứ? Nàng hai tay ôm ngực, làm ra bộ cao thủ:
- Nói chung chuyện là như thế, ngươi không nhận cũng phải nhận, không được kéo đến ta. Ta giết người, ngươi được danh lợi, không phải theo nhu cầu mỗi bên sao?
Sở Hi Thanh không ăn chiêu:
- Ngươi không muốn bại lộ thân phận, muốn tiếp tục ở lại võ quán tìm mạnh mối Nghịch Thần kỳ?
Thiếu nữ hoa hồng ngẩn người, dùng ngón tay non mềm đâm ngực Sở Hi Thanh:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, nghe lời là được.
Sau đó nàng nỗ lực làm bộ hung ác, hai mắt mở trừng trừng, đồng thời dùng ngón tay vạch một đường trước cổ:
- Không nghe lời thì làm thịt ngươi!
Sở Hi Thanh cảm giác nữ hài cây hoa hồng này nói không chút lực uy hiếp nào nhưng hắn vẫn rất thức thời câm miệng, dùng ánh mắt trong suốt long lanh vô tội nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ thì đầy cảnh cáo lườm hắn một cái rồi mới rời đi.
Sở Hi Thanh chờ chốt lát mới đi ra, hắn cách thiếu nữ chừng hai mươi trượng, cả hai cùng đến võ trường. Khi hai người đến thì phát hiện nơi này chưa được một nửa người so với bình thường.
Đệ tử mới lên cấp nội môn đến chỉ chừng một phần ba, số võ sư giáo viên cũng chỉ thưa thớt mấy người, toàn bộ võ trường lung ta lung tung.
Sở Hi Thanh đến muộn nhưng cũng không bị trách mắng gì. Đám đệ tử nội môn thấy hắn còn khẽ khom mình hành lễ tỏ vẻ cảm kích. Bọn họ cho rằng hôm qua nếu không phải Sở Hi Thanh giết chết thuật sư thì đại đa số bọn họ đã chết.
Sở Hi Thanh thì vẻ mặt ngượng ngùng đáp lễ. Người giết thuật sư là thiếu nữ hoa hồng chứ không phải hắn, chính chủ ở ngay bên cạnh làm Sở Hi Thanh rất lúng túng, mà hắn lại không thể giải thích.
Thiếu nữ cây hoa hồng thì không để ý lắm, nàng đứng cạnh Sở Hi Thanh, giả vờ giả vịt tập thể dục buối sáng.
Cũng là lúc này, Sở Hi Thanh trông thấy giáo đầu Diệp Tri Thu.
Nàng cũng đến muộn, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt phờ phạc.
Sở Hi Thanh yên lặng, mãi đến khi Diệp Tri Thu đến gần mới bỗng nhấc tay:
- Diệp giáo…
Hắn còn chưa dứt lời thì cảm thấy gió mạnh ập miệng, chặn hết thanh âm của hắn lại, tay đang giơ lên cũng không tự chủ được hạ xuống.
Đây là pháp thuật? Sở Hi Thanh hơi chuyển động ánh mắt, không chút hoang mang, ở đây có nhiều giáo viên như vậy, sớm muộn sẽ phát hiện hắn khác lạ.
Thiếu nữ hoa hồng tiến sát hắn, ngữ điệu đầy tức giận:
- Ngươi dám báo cáo? Ta thấy ngươi chán sống rồi a.
Sở Hi Thanh khóe miệng nhếch lên làm bộ cười gằn.
- Ngươi muốn thế nào?
Thiếu nữ phát hiện đã có võ sư vẻ nghi ngờ nhìn sang, trong giọng nàng đã có chút hoảng loạn.
Thiếu nữ lập tức ý thức được Sở Hi Thanh không thể nói chuyện nên nàng đầy tức giận nói:
- Ta chỉ muốn tìm manh mối bảo tàng Tần Mộc Ca thôi, sẽ không làm chuyện bất lợi đối với võ quán, ngươi đừng có lo việc không đâu.
Bảo tàng? Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên, sao lại tự dưng thêm một cái bảo tàng?
- Ngươi chớ ép ta cuống lên cá chết rách lưới, ngươi không chịu được đâu!
Thiếu nữ cây hoa hồng nói tới đây thì phát hiện ngón tay Sở Hi Thanh chỉ lòng bàn tay.
Nàng hơi ngẩn ngơ rồi trố mắt ngoác mồm, chợt hiểu ra:
- Ngươi muốn thu lợi?
Thiếu nữ nhất thời giận dữ:
- Ngươi không phải đắc tội Long gia sao? Ta có thể giúp ngươi, gia chủ Long gia chỉ là lục phẩm hạ, không làm gì được ta. Còn có huyết phong đạo nữa, ta đảm bảo không liên lụy ngươi.
Nàng phát hiện Sở Hi Thanh vẫn chỉ lòng bàn tay, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Mỗi ngày ta ở võ quán cho ngươi ba trăm đồng? Năm trăm đồng, đấy là nhiều nhất rồi, tiền của ta cũng không phải lá đa.
Sở Hi Thanh thoáng suy ngẫm rồi mới gật đầu, thiếu nữ thì lại chần chờ, nàng lo lắng Sở Hi Thanh lật lọng.
Nhưng lúc này ánh mắt Diệp Tri Thu đã quét về hướng này.
Thiếu nữ đầy bất đắc dĩ giải trừ pháp thuật.
Sở Hi Thanh cảm giác bản thân khôi phục, hiếu kỳ hỏi:
- Sư muội họ tên là gì? Hôm qua Diệp giáo đầu kiểm tra danh sách không tìm thấy được ngươi.
- Lục Loạn Ly! Trong danh sách ta là Vô Diệp mới lên cấp nội môn, đương nhiên bọn họ không nghĩ tới.
Lục Loạn Ly vừa luyện đao vừa đáp.
- Loạn Ly? Tên rất hay a.
Sở Hi Thanh không khỏi sửng sốt nói.
Hắn cũng muốn khen mấy câu nhưng thật sự có cha mẹ đặt tên cho con như này sao? (loạn ly = lưu lạc)
- Ngươi muốn cười thì cứ cười đi.
Lục Loạn Ly bất mãn nhìn hắn:
- Ngày xưa có thầy tướng xem số cho ta, nói ta mệnh thự hậu tinh cô, mệnh tướng lưu lạc người thân, cơ khổ không chỗ nương tựa, lang bạt giang hồ. Phụ thân ta nghe vậy thì cười lớn, đặt tên ta là Lục Loạn Ly.
Sở Hi Thanh biết cái gọi là “thự hậu tinh cô” là nói giảm nói tránh của thiên sát cô tinh, chuyên dùng cho nữ cô nhi.
Hắn đang định nói gì thì phát hiện Diệp Tri Thu đã ngáp dài đến gần.
Lục Loạn Ly tâm thần căng thẳng, đao thế trong tay cũng ác liệt hơn.
Diệp Tri Thu không để ý đến Lục Loạn Ly, chỉ hỏi Sở Hi Thanh:
- Ngươi vừa nãy định gọi ta? Làm sao, có chuyện gì à?
Sở Hi Thanh mặc kệ ánh mắt trừng trừng của Lục Loạn Ly, mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là thấy giáo đầu sắc mặt tiều tụy nên có chút lo lắng.
- Ta là bận cả ngày, đêm qua cũng không ngủ được. Học sinh các ngươi có thể phủi mông bỏ đi, giáo viên chúng ta nhưng một đống chuyện phải xử lý. Riêng hôm qua chết hơn hai mươi võ sư, võ quán phải thông báo người nhà bọn họ thêm vào lo giúp hậu sự nữa.
Diệp Tri Thu sờ mặt thở dài đáp.
- Thêm vào điển tịch nữa, cũng phải chỉnh lý lại một lượt, còn cả đống phòng hỏng cũng phải sửa lại, mệt chết ta.
Diệp Tri Thu nói tới đây nghiến răng nghiến lợi:
- Tên Tào Hiên kia rõ ràng là cố ý, làm gì có chuyện trùng hợp thời gian đến như vậy.
Sở Hi Thanh cũng hoài nghi Tào Hiên cố ý dung túng huyết phong đạo ra tay với võ quán nhưng điều hắn quan tâm là chuyện khác.
- Giáo đầu,xin hỏi bao giờ tàng thư lâu mới mở lại?
Hắn còn đang chờ tham nghiên bức nhai tí đồ kia.
- Trong thời gian ngắn không thể mở ra, đám đệ tử mới lên nội môn các ngươi chờ chút.
Diệp Tri Thu cười khổ nói:
- Còn đang phải kiểm kê điển tịch, mấu chốt là bị đốt mất bốn môn trong thập nghệ, chân ý đồ phải mời Vô Tướng thần tông ban xuống. Còn có những giáo viên phụ trách lâu nữa, phải kiếm người thay thế.
Sở Hi Thanh không khỏi thất vọng nhưng Diệp Tri Thu bỗng đổi giọng:
- Có điều trước khi mở ra, tàng thư lâu tạm thời do ta đảm nhiệm quản lý.
Nàng trừng mắt nhìn Sở Hi Thanh:
- Cho nên hiện tại trong đó do ta quyết định.