Lên thuyền là một nữ tử chừng 20, nàng mặt trắng như ngọc, môi đỏ như son, sắc mặt lãnh ngạo, trước ngực và đôi mông cong vểnh lên, dù nàng mặc cung trang rộng rãi cũng rất nổi bật.
Nữ tử này vừa lên thuyền, tất cả nam nhân đều nhìn nàng, bọn họ người không kìm hãm được lén nhìn, hoặc là trắng trợn nhìn thẳng.
Sở Hi Thanh là người đứng đắn, hắn nhìn thẳng, trong mắt chứa đầy vẻ thưởng thức phong cảnh phía trước.
Chính lúc này, “chát” một thanh âm chát chúa vang lên.
Sở Hi Thanh kinh hãi liếc mắt nhìn sang.
Đó là một người đàn ông trung niên bị nữ nhân trung niên ngồi cạnh bạt tai. Nữ nhân kia trợn tròn mắt quát:
- Ông nhìn cái gì vậy?
Người đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, vẻ mặt tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ cúi mắt nhìn xuống.
Sở Hi Thanh không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ người này quá to gan rồi, vợ ngồi ngay cạnh còn dám nhìn người ta.
Sau đó hắn quay sang thì thấy Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly ánh mắt cũng nhìn hắn đầy dị dạng.
Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, ý thức được sợ là hai người hiểu lầm rồi, hắn khẽ ho khan:
- Phong cảnh trên sông thật đẹp.
Lục Loạn Ly khẽ cười nhạo, ánh mắt đầy khó chịu nhìn nữ nhân cung trang kia, thầm nghĩ nàng ta có gì đáng xem chứ? Một đống thịt lồi treo trên người, dù là tập võ hay đánh nhau đều rất vướng víu.
Sở Vân Vân thì lặng lẽ lấy ra bánh bao, miếng lớn cắn ăn. Ban nãy bọn họ vì vội ra ngoài bắt chuyến đò nên còn chưa kịp ăn.
Nữ tử cung trang sau khi lên thuyền, quét nhìn một vòng rồi nhíu chặt mày.
Trên thuyền đã đầy người ngồi, các góc đã kín chỗ. Cũng có mấy nam nhân nỗ lực đẩy người bên cạnh, để ra chỗ trống chờ nàng ngồi nhưng cung trang nữ tử coi như không thấy, nàng dứt khoát đi tới đầu thuyền, khoanh tay ngắm cảnh sông nước.
Đò bắt đầu đi, thuận gió đi ngược dòng, Thần Tú giang này vô cùng rộng, mặt sông đến cả mười dặm. Chiếc thuyền này của họ đi tới giữa sống, mới ngờ ngọ nhìn thấy thành trấn phồn hoa đối diện.
Lục Loạn Ly dựa vào mép thuyền, hớn hở nói chuyện với huynh muội họ Sở. Nàng là gián điệp nằm vùng võ quán, bình thường không có người tán chuyện, vì thế mỗi khi gặp Sở Hi Thanh là nói không dứt lời.
Sở Hi Thanh cũng rất nể tình, ngồi nghe Lục Loạn Ly khoác lác, bình luận võ học các đại phái, còn có nhân vật Thiên Bảng, Địa Bảng nữa, cảm giác cũng rất thú vị.
Sở Vân Vân bình thường không thích nói những điều này với hắn, tình cờ cũng phổ cập chút kiến thức đại phái, giang hồ và triều đình nhưng nói vô cùng khô khan.
Sở Vân Vân thì không chút hứng thú, sau khi ăn xong bánh bao thì thất thần nhìn mặt sông. Mãi cho đến khi Lục Loạn Ly nói đến ba chữ “Tần Mộc Ca”, Sở Vân Vân mới quay lại nhìn.
- Thật đáng tiếc cho Tần Mộc Ca, trong 30 năm gần đây, nữ tử này là người có hy vọng nhất phá vỡ giới hạn nhân thần, tiến vào siêu phẩm. Ta nhớ khi tháng ba, Luận Võ Lâu vừa đưa nàng lên đứng thứ sáu Thiên Bảng thì tháng tư Tần Mộc Ca gặp chuyện. Vị này không hiểu sao lại chết, về kinh một chuyến là bạo bệnh bỏ mạng. Thái y triều đình nói là nàng tu hành quá mức tinh tiến dũng mãnh, khi chấp chưởng An Bắc quân thì trải qua nhiều trận đại chiến nên ám thương trầm trọng, sinh nguyên tiêu hao hết. Nhưng nói vậy ma mới tin, giang hồ đồn đại là Kiến Nguyên Đế để ý Nghịch Thần kỳ và bảo tàng Liệt Vương trong tay Tần Mộc Ca, lại kiêng kỵ võ lực và An Bắc quân của nàng nên dụ nàng vào kinh, bố trí vây giết.
- Không thể nào!
Một thanh âm khàn khàn đột nhiên truyền đến, cắt lời Lục Loạn Ly.
Sở Hi Thanh nhướng mày lên, nhìn hướng đầu thuyền thì thấy nữ tử cung trang đang cười gằn đi về phía họ.
- Bệ hạ là tuyệt đại anh chủ, kế vị chưa đến 30 năm, không chỉ lấy lại ranh giới Đại Ninh, còn nam chinh bắc chiến, mở rộng hơn 17 ngàn dặm lãnh địa. Giờ bệ hạ còn đang tráng niên, bá nghiệp vững vàng, sao lại vắt chanh bỏ vỏ chứ? Mà tháng 4 đúng lúc giác tộc phản loạn, toàn bộ phương bắc rung chuyển, Kiến Nguyên Đế sẽ không vì Nghịch Thần kỳ và bảo tàng Liệt Vương hư vô mờ mịt mà tự chặt cánh tay.
Lục Loạn Ly không khỏi nhíu mày, có vẻ không thích:
- Ngươi là ai? Sư huynh muội chúng ta nói chuyện liên quan gì đến ngươi chứ?
- Tại hạ là Tạ Chân Khanh! Chỉ là không chịu được mấy người không biết nói bây, hủy hoại danh dự bệ hạ nên nói đôi lời thôi.
Nữ tử cung trang đứng đầu thuyền, bễ nghĩ đáp lời Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly thì cười gằn, nàng đã bị đối phương kích thích tâm lý hiếu thắng nhưng ngay khi nàng chuẩn bị cãi lại, sắc mặt Sở Vân Vân bỗng nghiêm túc, kéo Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly đi về giữa thuyền.
Bỗng một xúc tu khổng lồ vọt từ dưới nước lên, đập vào thân thuyền, vừa đúng chỗ ban nãy ba người Sở Hi Thanh ngồi. Xúc tu khí thế mãnh liệt, ở nơi đi qua, tất cả ván gỗ vỡ nát, bay tán loạn. Sau đó lại có thêm xúc tu, từ trong nước lao lên đập xuống boong thuyền, hầu như đập đứt gãy thuyền, bọt nước trắng xóa hai bên thuyền.
Vài người ngồi ở mép thuyền không ngồi vững bị trực tiếp hất xuống nước, những người trên thuyền la lên sợ hãi.
- Đây là hà la ngư?
- Đáng chết, sao Thần Tú giang lại có hà la ngư?
- Xong, xong, nơi này cách bờ cả năm dặm, yêu ngư làm loạn, chúng ta phải chết ở đây à?
Lông mày Sở Hi Thanh nhíu lại, hà la ngư là một loại yêu ngư hoành hành ở thế giới này.
Sơn Hải Kinh – Đại Ninh có nói loại cá này: một đầu mười thân, tiếng như chó sủa, ăn có thể chữa ung nhọt.
Đây là một loại yêu ngư gần giống bạch tuộc, một đầu mười thân thể, phát ra thanh âm như chó sủa, người ăn thịt nó có thể chữa bệnh ung nhọt.
- Yêu nghiệt!
Chủ thuyền quát to một tiếng, rút ra bội đao nỗ lực chém vào xúc tu của hà la ngư. Nhưng chớp mắt một cái, chủ thuyền đã bị đánh bay, hất ra xa cả ba trượng dưới mặt sông.
Sở Hi Thanh mắt hơi híp, tâm thần trấn định lại. Từ sức mạnh ban nãy thì hà la ngư này nhiều lắm là bát phẩm, trên thuyền này dù là Sở Vân Vân hay Lục Loạn Ly thì đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng cảnh hắn nhìn thấy thì lại để hắn trợn mắt há hốc mồm. Sở Vân Vân cau mày, hay tay nắm lại, bình tĩnh nhìn mặt sông. Lục Loạn Ly thì ra vẻ sợ hãi trốn sau lưng Sở Hi Thanh, nàng cầm ống tay áo hắn, vẻ khiếp sợ nói:
- Làm sao bây giờ a, sư huynh, thật là đáng sợ.
Sở Hi Thanh thầm nghĩ xong rồi, hai người này đều không muốn bị bại lộ thân phận, ở đây có quá nhiều người.
Đúng lúc này, xà lan thuyền răng rắc vỡ tan, thân thuyền cũng theo đó vỡ vụn, hơn 100 vị hành khách bị sóng đánh xuống nước.
Chỉ có Sở Hi Thanh nhạy bén kịp nhảy lên một mảng gỗ lớn. Khi hắn đứng vững trên mảng gỗ, phát hiện không thấy Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đâu, mà ma luyện khinh cương đao bên hông hắn cũng không thấy đâu.
Lúc này dưới nước, Sở Vân Vân đầy kinh ngạc nhìn phía trước.
Ở trước nàng chừng năm trượng, Lục Loạn Ly tay cầm ma luyện khinh cương đao của Sở Hi Thanh, đang nhanh chóng bơi về phía hà la ngư.