• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh khi bị đao lực xung kích thì ngã nhào xuống đất nhưng hắn vội bật lên, tay cầm đao ánh mắt chăm chú nhìn hai tên thiết giáp. Lúc này hắn bị thương không nhẹ, tuy có kim ti nội giáp nhưng cũng không thể hòa tan tất cả sức mạnh được, nhát chém kia đã đập đứt xương quai xanh của hắn. Tay trái tuy không ảnh hưởng sức chiến đấu nhưng đau nhức liên tục ập đến.

Sở Hi Thanh thì như không cảm xúc, bình tĩnh nhìn phía trước. Bách luyện khinh cương đao trong tay hắn tùy ý vung vẩy, tựa như không dùng sức chút nào, cũng không có bất kỳ kết cấu nào nhưng hai giáp sĩ đối diện bắt đầu sợ hãi. Đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn bọn họ tưởng tượng, cũng đủ sức mạnh, mà phản ứng tốt hơn bọn họ!

Mỗi lần Sở Hi Thanh vung đao đều như có sát cơ, làm bọn họ cảm thấy uy hiếp trí mạng, không thể không đối phó. Hai người dưới ánh đao chèn ép dần lùi lại, cả hai vung đao toàn lực, bện ra ánh đao dày đặc phòng thủ. Bọn họ phối hợp ăn ý, ánh đao múa nước chảy không lọt.

Sở Hi Thanh thì vẫn một bộ tùy ý, thỉnh thoảng phát lực, thỉnh thoảng lướt qua, khẽ chạm là lùi về. Hắn như là con mèo vờn chuột vậy, liên tục đưa móng vuốt ra đè ép, thong dong tự nhiên.

Sau mỗi lần thăm dò của Sở Hi Thanh, hai người càng cố gắng bện màn đao, cố gắng ngăn cản Sở Hi Thanh lại.

Nhưng chỉ chốc lát sau, cả hai đã mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, bọn họ bắt đầu ý thức được không ổn. Chốc lát này, bọn họ múa đao gấp đôi Sở Hi Thanh, lại dùng toàn lực, không chút giữ lại. Thêm vào trọng giáp nữa, bọn họ tiêu hao thể lực gấp năm lần đối phương.

Sở Hi Thanh vốn vẫn thở hổn hển nhưng hơi thở dần ổn định lại, thể lực đang phục hồi dần.

Một vị thiết giáp không chút do dự xé đi ngực giáp bản thân. Trọng giáp giờ đã không thể bảo vệ bọn họ, đã trở thành phiền toái lớn, sơ hở trí mạng rồi!

Sở Hi Thanh khóe môi khẽ nhếch, người này cũng coi như thông minh, nhưng giờ mới cởi giáp thì chậm rồi!

Chỉ chốc lát này, đối phương đã múa đao hơn 200 lần, đao tốc của bọn họ đã chậm dần, chỉ còn chừng tám phần mười.

Sở Hi Thanh không chút chậm trễ, nghiêng người áp sát, bách luyện khinh cương đao đánh úp đến.

Hai người đối diện gào thét một cực lực đón đỡ, một chém về hướng cổ Sở Hi Thanh.

Đao của Sở Hi Thanh quá nhanh, vừa vặn chém cổ một tên, rồi còn kịp thu đao lại đỡ đại đao kẻ còn lại.

Lực oanh kích mạnh mẽ hất Sở Hi Thanh lùi lại ba bước.

Đến khi Sở Hi Thanh đứng vững thì tên giáp sĩ may mắn còn sống sót đã xoay người chạy trốn. Sở Hi Thanh không khỏi cười khẽ, kẻ này coi như học được ít thuật chạy trốn đi nhưng mặc trọng giáp thế kia thì chạy làm sao? Hắn nhanh chóng đuổi theo, chỉ sau 27 bước đã chém giết đối phương!

Lúc này pháo hoa lại nổ tung, điểm võ đạo của hắn đã lên 10 điểm.

Thiết Tiếu Sinh phía sau khen hay:

- Hay lắm! Đao chuẩn, nhanh tay, càng đáng khen là trí dũng song toàn!

Mười sáu tên tinh nhuệ Long gia này sức chiến đấu có thể sánh với một phân đàn của Thiết Kỳ bang, nhưng lại bị người này dùng chiến thuật và khoái đao làm thịt.

Sở Hi Thanh cũng ung dung, ý niệm căng thẳng cũng được cởi bớt, hắn cười nhìn Thiết Tiếu Sinh:

- Đại thúc, ta xem người tạm thời không nên nói chuyện, vết thương sẽ vỡ ra đấy.

Thiết Tiếu Sinh thấy buồn cười, tình huống của hắn quả thật không tốt, nói chuyện cũng làm vết thương rung lên. Khi nghe thấy hai chữ “đại thúc”, hắn càng thêm thưởng thức thiếu niên trước mắt.

Sở Hi Thanh thu lại bách luyện khinh cương đao, sau đó dùng vải vụn kéo xuống từ những thi thể kia băng bó lại vai trái bản thân. Khi hắn chăm chú chiến đấu thì cảm giác đau không quá mãnh liệt, nhưng khi vừa thư giã thì lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.

Sau khi xử lý xong vết thương, Sở Hi Thanh lại thuận tiện vơ vét một phen. Hắn đầy lòng chờ mong nhưng cuối cùng chỉ vơ vét được 30 ma ngân. Hắn không khỏi thầm mắng một lũ quỷ nghèo!

Thật ra binh khí của những người này rất đáng giá, đặc biệt là đại đao và trọng giáp của 3 tên thiết giáp, ít nhất cũng 150 ma ngân nhưng những thứ đó rất nặng, Sở Hi Thanh không thể một mình vác hết được. Hắn chỉ cầm thêm một thanh bách luyện khinh cương đao tốt mà thôi.

Sở Hi Thanh lại cõng theo Thiết Tiếu Sinh đi về phía suối nước ngầm. Lục Loạn Ly là thuật võ song tu thất phẩm, Sở Hi Thanh tin tưởng nàng dù không thắng thì cũng có thể an toàn rút lui, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng muốn qua xem.

Kết quả là Sở Hi Thanh mới đi được nửa đường, đã gặp Lục Loạn Ly, sắc mặt của nàng có vẻ không ổn, nhìn như đang sa sút chán chường.

Nhưng khi nàng thấy Sở Hi Thanh thì vui mừng, cười khẽ:

- Ngươi sao lại quay lại? Đám người Long gia kia đâu, bọn họ không đuổi theo sao?

Nàng không nhìn thấy đám thi thể kia nhưng từ hai thanh bách luyện khinh cương đao, máu tươi trên người Sở Hi Thanh, nàng đã mơ hồ có đáp án. Chẳng lẽ những tên tộc binh Long gia kia đều bị làm thịt rồi? Lục Loạn Ly phát hiện mình hình như đánh giá hơi thấp Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh chỉ mấy vết thương trên người, cười khổ:

- Ài, mới đột phá cửu phẩm hạ, vừa vặn thức tỉnh một loại thiên phú, may mắn giết ngược đám người kia nhưng trả giá cũng không nhỏ.

Hắn vừa nói xong thì pháo hoa trong màn hình ảo lại nổ, hắn được thêm 2 điểm võ đạo. Sở Hi Thanh nghĩ thì ra là như vậy, đây chính là cách tăng điểm võ đạo. Lục Loạn Ly là cao thủ thất phẩm, giờ nàng mới biết nên giờ mới được thêm điểm.

Hắn đồng thời đánh giá trên dưới Lục Loạn Ly, thấy nàng không chút vết thương nào, nhưng sao trông bộ dạng ban nãy ủ rũ như vậy, hay là bị nội thương? Nội thương quả thật không thể thấy rõ từ bên ngoài.

Sở Hi Thanh đầy hoài nghi hỏi:

- Tên Long gia kia đâu, ngươi thắng bại như nào?

- Còn phải hỏi thắng bại, một con ưng không bay lên được, sao có thể là đối thủ của ta chứ.

Lục Loạn Ly đầy cười nhạo cười khẩy rồi thở dài nói:

- Nhưng hắn trốn được, tên kia có một ngọc phù ngũ phẩm, chạy trốn nhanh quá ta không đuổi theo kịp.

Ngọc phù là một loại bùa chú, nhưng dùng bạch ngọc chế tạo. Loại bùa chú này võ tu cũng dùng được chỉ là giá rất cao, gấp ba mươi lần bùa chú cùng cấp.

Sở Hi Thanh lúc này hiểu ra, có người sống nghĩa là thân phận nằm vùng của Lục Loạn Ly đi tong.

Sau đó hắn thấy nàng chìa tay ra với hắn:

- Đưa đây!

Sở Hi Thanh thì trừng mắt lại, giả bộ ngu ngơ:

- Cái gì cơ?

- Đương nhiên là tiền đặt cọc, ta đặt cọc 15 ma ngân để ngươi im lặng giúp ta một tháng.

Ánh mắt Lục Loạn Ly trừng trừng, thở phì phò nhìn Sở Hi Thanh:

- Nhưng thân phận của ta giờ lộ rồi, ta không đòi tiền bảo tiêu thì thôi, ngươi còn không định trả lại tiền sao?

Sở Hi Thanh vẻ mặt ngượng ngùng, hắn quả thật định không trả nhưng Lục Loạn Ly nói có lý, hắn cũng không phản bác được.

Vào lúc này, thanh niên đeo kiếm, chạy vội, đã cách xa bọn họ bảy dặm. Trước ngực hắn bị Lục Loạn Ly chọc một lỗ máu, thanh niên đeo kiếm thống khổ không thôi, miệng thỉnh thoảng tràn ra bọt máu.

Thanh niên đeo kiếm khẽ ho khan, mắt lộ vẻ hung dữ, chỉ cần hắn rời khỏi Hỏa Cốt quật, chắc chắn để đôi cẩu nam nữ kia trả giá thật lớn.

Bỗng hắn trông thấy phía trước có một thân ảnh gầy nhỏ, đội mũ trùm đi tới.

Thanh niên đeo kiếm nhíu chặt mày, nắm chắc trường kiếm đầy phòng bị. Mọi người đều biết, dưới Hỏa Cốt quật nguy hiểm nhất không phải là tà vật mà là lòng người! Người trước mắt này hắn nhìn không thấu!

Lúc này, người kia bỗng lên tiếng hỏi:

- Ngươi là ưng kiếm Đô Hồng?

Đây là giọng nữ, âm thanh trong trẻo như suối nước mát.

Thanh niên đeo kiếm không chút buông lỏng:

- Là tại hạ, xin hỏi các hạ là?

Ngay lúc này, bóng đen loáng lên, như khói như sương đến trước người thanh niên đeo kiếm, sau đó đầu hắn nổ tung như dưa hấu vỡ. Hắn từ đầu đến cuối dù nắm kiếm nhưng không kịp rút kiếm.

Bóng người Sở Vân Vân tiếp tục lóe lên, không nhiễm chút máu tươi nào, nàng nhìn thi thể ưng kiếm Đô Hồng một cái rồi đi tiếp.

Chóp mũi nàng khẽ hít, theo mùi máu tanh một đường tìm tới suối nước ngầm.

Khi Sở Vân Vân đến thì thấy Sở Hi Thanh đang để trần ngồi bên suối nước, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ xinh xắn. Hai người ngồi rất gần, không biết đang làm gì.

Sở Vân Vân tâm tư xao động, bàn tay vịn vách đá bỗng “ầm” một tiếng, lún cả vào vách đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK