Ngay khi tàng thư lâu chấn động, Diệp Tri Thu sắc mặt tái nhợt vội vã chạy về. Bóng người nàng lao vút trên không như thương ưng bay lượn vậy, hai chân hầu như không chạm đất. Nàng vừa chạy vừa chửi nhẩm trong lòng.
Những đệ tử kia tiến vào tàng thư lâu đến hai ngày, giáo đầu như nàng đương nhiên không thể đứng chờ được. Nàng vốn đã hẹn Lâm bộ đầu uống trà, rồi đi chơi mạt chược rồi.
Diệp Tri Thu không ngờ chính mình còn chưa đi ra khỏi cửa võ quán thì phát sinh chuyện như vậy. Khi nàng rơi đến bậc thang tàng thư lâu thì thấy giáo đầu Tây Viện Thiệu Linh Sơn, giáo đầu Bắc Viện Khâu Phong đứng trước, đối diện với một thiếu niên áo đỏ.
Thiếu niên kia chừng mười lăm mười sáu tuổi, mũi ưng mắt sâu, khí chất âm lãnh, ánh mắt hơi trêu tức nhìn quanh.
Diệp Tri Thu có chút không rõ, nàng điểm chân tiến vào trong tàng thư lâu.
- Lão Khâu, Thiệu Linh Sơn, tình huống sao vậy, sao các ngươi lại ở đây?
Thiệu Linh Sơn nhưng lạnh lùng không nhúc nhích nói:
- Đừng tới, trở lại đi!
Diệp Tri Thu sao có thể nghe đối thủ được, nàng lướt nhanh tới tay ngọc chộp cổ thiếu niên áo đỏ.
Thiếu niên không chút phản kháng chỉ đứng đó cười khanh khách.
Lúc này một tiếng “ầm” vang lên bên trong tàng thư lâu.
Diệp Tri Thu hơi ngây người nhìn về hướng thanh âm. Trong phòng thứ ba ở hành lang bên trái bốc lên lửa lớn. Nàng còn thấy hai cánh cửa phòng khác cũng có vết cháy khét.
- Đó là chân lý võ đạo đồ Bài Vân chưởng, hiện tại nó bị đốt thành tro rồi.
Thiếu niên áo đỏ tùy ý nhìn tay Diệp Tri Thu, cười khẩy nói:
- Diệp giáo đầu, hiện tại ngài tiến lên một bước thì toàn bộ chân ý đồ trong tàng thư lâu này đều thành tro bụi hết. Nếu như ta có chuyện gì thì toàn bộ tàng thư lâu này chôn cùng ta đi.
Ánh mắt Diệp Tri Thu nghi ngờ không thôi. Nàng không biết đối phương nói thật hay giả.
Thiếu niên trang phục màu máu bật cười, lấy ra một tấm bùa đỏ rực quơ quơ trước mặt Diệp Tri Thu.
- Thấy gì không, bạo viêm phù, chừng mười ma ngân một tấm, hiện tại bên trong giấu 6900 tấm bạo viêm phù, uy lực đủ để thổi bay cả toàn tàng thư lâu này, nếu ngươi không tin có thể thử xem.
Diệp Tri Thu không khỏi sợ than, nàng thấy vách tường xung quanh tàng thư lâu quả nhiên dán bùa chú chi chít. Nhưng những người này chi bạo tay như vậy là gì cái gì? 6900 tấm bạo viêm phù, vậy là 69000 ma ngân a.
Thiếu niên áo đỏ vẻ mặt hời hợt vỗ vỗ tay Diệp Tri Thu:
- Diệp giáo đầu nếu không muốn thử thì mau lui lại, nhớ đóng cửa lại a!
Diệp Tri Thu sắc mặt tái xanh đứng yên tại chỗ. Ngay khi nàng chần chừ, một thanh âm hùng hồn từ phía sau truyền đến:
- Diệp giáo đầu lùi lại đi, rác rưởi này nói hẳn là sự thật.
Diệp Tri Thu quay đầu lại thì phát hiện thân hình khôi ngô của quán chủ Lôi Nguyên. Ở bên cạnh vị này còn có một người nữa. Người trung niên này mặc trang phục cẩm y vệ thiên hộ, tóc xanh lông mày xanh, tướng mạo vô cùng kỳ dị.
Diệp Tri Thu ngay lập tức nhận ra đấy là Thiên hộ Tào Hiên, thống lĩnh cẩm y vệ Tú Thủy quận.
Nàng không khỏi rên rỉ đầy không cam lòng lùi lại đồng thời đóng lại cửa lớn tàng thư lâu.
Sau khi Diệp Tri Thu lui ra bên ngoài, còn có lượng lớn cẩm y vệ tiến vào bao quanh tàng thư lâu, bọn họ ai nấy đều mặc trọng giáp, tay cầm đao kiếm sát khí đằng đằng vây chặt tàng thư lâu.
Diệp Tri Thu không khỏi đầy ngờ vực nhìn quán chủ Lôi Nguyên và Tào Hiên:
- Quán chủ đại nhân, Tào thiên hộ, chuyện này là sao vậy, những kẻ bên trong là tặc tử từ đâu tới?
- Bọn họ là huyết phong đạo dưới trướng Lý Đạo Quy.
Nói chuyện là thiên hộ Tào Hiên, lông mày hắn nhíu lại:
- Chừng ba ngày trước, mật thám của ta báo lại có người lượng lớn thu mua bạo viêm phù. Chúng ta truy theo dấu vết cuối cùng khóa chặt trọng phạm truy nã huyết phong kiếm Lý Đạo Quy, người này trước đây không lâu lẻn vào Tú Thủy quận cũng không biết là có ý đồ gì. Bản thiên hộ vừa điều tra đến võ quán, nhưng đáng tiếc là vẫn chậm một bước.
Ánh mắt Lôi Nguyên chăm chú nhìn Tào Hiên nói:
- Lý Đạo Quy không thù không oán với Vô Tướng thần tông, hắn đến võ quán làm gì?
Tào Hiên sắc mặt chìm xuống, nhìn phía tàng thư lâu:
- Hẳn là vì Nghịch Thần kỳ a, không biết hắn thu được tin tức ở đâu, nói rằng Nghịch Thần kỳ có thể ở trong tàng thư lâu này.
Lôi Nguyên và mấy vị giáo đầu nhìn nhau dở khóc dở cười. Lôi Nguyên đầy đau đâu dùng ngón tay di mi tâm suy nghĩ cách giải quyết tình thế trước mặt.
- Yên tâm!
Tào Hiên chắp tay nhìn mấy cửa sổ tầng bảy tàng thư lâu:
- Bạo viêm phù tuy uy lực đáng sợ nhưng nhất định phải có người dùng pháp thuật mới khởi động được. Huyết phong đạo trước bị Đông Châu trấn phủ ty trọng thương, hiện tại dưới trướng Lý Đạo Quy chỉ còn một thuật sư bát phẩm hạ may mắn còn sống. Chỉ cần chúng ta diệt trừ được ngày này, Lý Đạo Quy và huyết phong đạo chắp cánh khó thoát.
Ngay khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú, bốn bóng người đồ đen lặng yên không tiếng động lao đến mấy cái cửa sổ. Nhưng ngay khi bọn họ định lẻn vào, con ngươi Tào Hiên co rút lại, hắn phát hiện vô số cung tên bắn vút ra từ tàng thư lâu.
Đây là phi hoàng nỗ, trong nháy mắt bắn bốn người lao lên thành cái sàng! Bốn vị tinh anh cẩm y vệ, tu vi bát phẩm thượng cứ thế mất mạng. Sau đó có bốn quyển sách bị đốt, ném từ cửa sổ ra ngoài.
Lôi Nguyên nhìn thế không khỏi khóe mắt giật giật, hắn một phần tiếc cho tính mạng mấy vị cẩm y vệ, một phần tiếc thương mấy quyển sách kia. Đấy là bốn tấm chân ý đồ lục phẩm, giá lên đến cả ngàn vàng. Mấy thằng nhãi huyết phong đạo này đúng là nói được làm được.
Hắn nhìn về phía Tào Hiên mặt đang đen như đáy nồi:
- Tào thiên hộ còn biện pháp gì không, mạnh mẽ tấn công là không được rồi, chân ý đồ và thư tịch trong tàng thư lâu lên đến cả trăm vạn ma ngân, quan trọng là những chân ý đồ và quan tưởng đồ này có tiền cũng khó mua. Nếu như tổn hại thì cả ta và ngài đều không gánh tội được.
Tào Hiên sắc mặt âm tình bất định, suy ngẫm chốc lát rồi cắn răng nói:
- Vẫn phải giải quyết thuật sư trước, nhất định phải làm thịt kẻ này rồi mới mạnh mẽ tấn công được. Nếu như người của chúng ta không vào được thì nghĩ biện pháp liên hệ người bên trong. Trong võ quán có võ sư hay đệ tử chân truyền nào sức chiến đấu cao chút không, chúng ta có thể kiềm chế bên ngoài, tạo cơ hội cho hắn động thủ.
Võ sư võ quán đại đa ở thất phẩm, đệ tử chân truyền thì ở bát phẩm, sức chiến đấu như vậy là thừa sức, nhược điểm của thuật sư là thiếu năng lực cận chiến, một khi bị gần người thì một võ tu cửu phẩm cũng đủ làm thịt thuật sư bát phẩm.
Lôi Nguyên lại đau đầu vô cùng, hôm nay là ngày đặc biệt, bên trong tàng thư lâu không có đệ tử chân truyền nào, thậm chí cả đệ tử nội môn hai lá cũng không có.
Trong lâu cũng có hai mươi mấy võ sư nhưng sợ đều lành ít dữ nhiều, hắn biết liên lạc với ai chứ? Còn về hơn bốn trăm đệ tử mới lên cấp nội môn, sức chiến đấu đến cửu phẩm hạ chỉ có ba người, còn lại đều không đáng nhắc đến. Nhưng ba người này nói thẳng là còn kém, để bọn họ ra tay thì khác gì đi chịu chết.
Hắn lắc đầu:
- Trước tiên nghĩ biện pháp xác nhận xem bên trong còn ai sống sót đã.
Lúc này Thiệu Linh Sơn bỗng nói chen vào:
- Huyết phong đạo trước giờ làm việc nghiêm ngặt, trước khi động thủ nhất định sẽ bài trừ tất cả võ sư để transh mầm họa, Theo góc nhìn của thuộc hạ thì thiên hộ đại nhân không nên hy vọng đến những võ sư này, trong lầu còn có một người có thể dùng.
Hắn khẽ cười nói:
- Hôm qua có một vị thiếu niên tên là Sở Hi Thanh, chỉ dùng một đao chém thương nhị thiếu gia Long gia Long Thịnh, ánh đao nhanh như chớp giật. Quán chủ đại nhân còn khen ngợi hắn đao pháp nhanh nhẹn gọn gàng, có vài phần cốt tủy của khoái đao. Nếu như người này tiếp cận được thuật sư kia nhất định thành công.
- Thiệu Linh Sơn! Ngươi bớt nói nhăng nói cuội đi! Sở Hi Thanh nguyên công còn chưa đến tầng hai, ngươi muốn hắn đi chịu chết sao.
Diệp Tri Thu quát to đầy giận dữ.
Lôi Nguyên cũng có vẻ tức giận không thích nhìn Thiệu Linh Sơn. Công bằng mà nói thì Sở Hi Thanh quả thật có cơ hội chém giết thuật sư kia nhưng việc này vô cùng nguy hiểm. Dù Sở Hi Thanh thành công thì sao trốn được huyết phong đạo trả thù? Trước khi bọn họ kịp tiến vào cứu thì sợ là thi thể Sở Hi Thanh đã nguội lạnh rồi…
Tào Hiên nhưng a một tiếng, ánh mắt lấp léo trầm tư. Theo như hắn biết thì nhị thiếu gia Long gia cũng tu luyện khoái đao, thiếu niên Sở Hi Thanh kia có thể lấy khoái đao thắng Long Thịnh thì đao tốc tương đối lợi hại.
Nếu như trong lầu không có võ sư có thể dùng thì đành đem ra dùng tạm vậy.