Ba người Sở Hi Thanh khi tới thị trường binh khí thì Tạ Chân Khanh đã trở về Luận Võ Lâu.
Luận Võ Lâu của Tú Thủy quận không thiết lập trong quận thành mà là ở Cổ Chợ. Đương nhiên là vì ở Cổ Chợ tụ tập đủ loại tam giáo cửu lưu, vô số nhân vật giang hồ, là nơi tin tức tụ tập. Luận Võ Lâu thu thập tin tức giang hồ, tìm hiểu thế lực khắp ở đây dễ hơn ở Tú Thủy quận nhiều.
Khi Tạ Chân Khanh đeo khăn che mặt, đến bên ngoài Luận Võ Lâu, đã có mấy thanh niên đeo binh khí ở ngoài lâu chờ sẵn. Bọn họ sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất:
- Nô tài tội đáng muôn chết! Vì nhất thời lười biếng mà để tiểu thư gặp nguy hiểm.
Người này không phải thuộc hạ Tạ Chân Khanh mà là gia tướng nhà nàng.
Tạ Chân Khanh không thèm để ý, phất tay:
- Được rồi, là ta bảo các ngươi đừng đi đón, ai ngờ được có hà la ngư làm loạn chứ.
Nàng vừa nói xong liền đi lên tầng ba, tầng này rộng chừng mười trượng, bên trong có hơn mười vị thư sinh đang viết
Tạ Chân Khanh trực tiếp đi tới một bàn, nói:
- Lão Đổng, ta nhớ ba ngày trước ngươi viết một phần văn, giới thiệu thiếu niên anh kiệt Tú Thủy quận?
Lão Đổng là một vị trung niên chừng bốn mươi, râu tóc um tùm. Hắn tên là Đổng Lâm Sơn, thuộc khảo đính điển bộ của Luận Võ Lâu, là quan văn triều đình, chức vị cửu phẩm.
Người này nghe vậy thì vội lấy ra vài tờ bản thảo, đưa tới trước mặt Tạ Chân Khanh.
- Lâu chủ, đây là phần văn ta và mấy vị đồng liêu cùng viết, đã qua khảo đính đang chuẩn bị đưa lên châu thành.
Tạ Chân Khanh sau khi nhận bản thân, cẩn thận tìm tới thông tin liên quan Sở Hi Thanh.
Thật ra nửa tháng trước, Luận Võ Thần Cơ - Đông Châu chí cũng đã có một phần văn nhỏ về Sở Hi Thanh. Phần văn lần này được bổ sung kỹ hơn, thêm vào việc sát hạch thực chiến trong võ quán nữa. Dù sao đây cũng là sát hạch thực chiến của võ quán lớn nhất Tú Thủy quận, được nhiều người quan tâm.
Tạ Chân Khanh xem xong thì đưa lại:
- Sửa bản văn này đi, việc liên quan Sở Hi Thanh phải viết dài thêm, dùng từ khuếch đại chút, sức chiến đấu cứ áng chừng cao hơn chút!
Đổng Lâm Sơn sững sờ, đầy khó hiểu nhìn Tạ Chân Khanh.
Hắn cho rằng bản văn chương này đã có chút thổi phồng Sở Hi Thanh rồi. Lời đồn trong võ quán vô cùng khuếch đại, khó mà tin nổi. Phần văn chương này là dựa vào lời đồn thu được.
Đổng Lâm Sơn hơi suy tư, thăm dò:
- Lâu chủ, Sở Hi Thanh có phải đắc tội ngài không, hay là có người nhờ vậy?
Hắn hoài nghi vị Tạ lâu chủ này là muốn thổi phồng hại Sở Hi Thanh.
Tạ Chân Khanh không khỏi hừ một tiếng.
Sở Hi Thanh kia đâu chỉ đắc tội nàng? Nàng không tự chủ được sờ sờ khăn che mặt, chạm đến mấy vết bẩn mờ, đó là vết chân Sở Hi Thanh giẫm còn lưu lại.
Mấu chốt là nàng còn hồn nhiên không biết, mang theo vết chân này hồn nhiên đi mấy con phố, cho đến khi được một bé gái nhắc nhở. Nàng cứ nghĩ tới những ánh mắt quái dị của người đi đường nhìn nàng, liền hận không thể chết đi cho xong.
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, cứ làm theo ý ta, tối hôm nay ta muốn thấy bản văn sửa lại.
Tạ Chân Khanh trừng mắt nhìn Đổng Lâm Sơn.
Đổng Lâm Sơn nghe vậy đành bất đắc dĩ đáp:
- Thuộc hạ tuân mệnh, sửa thì sửa. Như vậy thực lực Sở Hi Thanh ta nên viết là bát phẩm thượng hay thất phẩm hạ?
Muốn thổi phồng hại đối phương thì đương nhiên để càng cao càng tốt.
Tạ Chân Khanh chần chờ lại, nhớ đến gương mặt thanh tú của Sở Hi Thanh, còn có dây thừng đối phương ném đến cứu mình nữa, nàng chỉ muốn giáo huấn hắn chút thôi, chứ không định lấy mạng đối phương.
Nếu như miêu tả thực lực Sở Hi Thanh quá cao cũng sẽ ảnh hưởng danh dự Luận Võ Thần Cơ.
- Sức chiến đấu đánh giá bát phẩm hạ!
Tạ Chân Khanh hai tay ôm ngực, suy tư nói:
- Nhưng nói là hắn là võ quán, không! Là thiếu niên có thiên phú nhất Tú Thủy quận đi! Cuối năm nay võ quán lựa chọn 20 đệ tử chân truyền, tương lai sáng lạn đáng giá chờ mong!
Trong mắt nàng đã hiện vẻ mong chờ, tưởng tượng cảnh Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu chí phát hành.
*****
Sở Hi Thanh đã đến phía nam Cổ Chợ, nơi đây là nơi buôn bán vũ khí lớn nhất Đông Châu. Trên con phố dài không đến năm mươi trượng này có hơn 100 cửa hàng bán binh khí hay tiệm rèn. Ở giữa ngã tư đường, cũng có vô số quầy hàng nhỏ, bày đủ loại binh khí, đao thương kiếm kích, búa rìa câu xoa, tiên giản chùy trảo, thang sóc côn bổng, món gì cũng có.
Triều Đại Ninh võ phong thịnh hành, việc làm ăn của hàng rèn và tiệm binh khí là một trong những việc hái ra tiền.
Truyền thuyết những năm đầu Đại Ninh, Đại Ninh Thái Tổ, Thái Tông và Ninh Võ Đế, ba đời minh quân từng thử nghiệm cấm võ, đoạt lại binh khí trong dân gian. Kết quả là thiên hạ rung chuyển không yên, chiến tranh liên miên bốn bề, gần như lật tung quốc lực Đại Ninh.
Cuối cùng triều đình bị ép thỏa hiệp, lệnh cấm binh và cấm võ có như không. Võ nhân các nơi mang theo đủ loại binh khí vào thành, việc rèn bán vũ khí cũng diễn ra ngang nhiên không chút hạn chế. Chỉ có trọng nỗ, cường cung, chư nát nỗ… những loại trọng khí chiến tranh thì bị quản rất nghiêm.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân, Lục Loạn Ly đi hỏi thử mấy nhà, sau đó đến tiệm binh khí “Thần Binh Đường” ở cuối con đường.
Hắn nhìn quanh rồi đi thẳng tới trước quầy, đặt bọc hành lý lên.
- Chưởng quỹ, ta muốn bán mấy binh khí này, ngài cho cái giá đi.
Hắn nhìn ông lão cẩm bào chừng 60, sắc mặt già nua nhăn nheo ở sau quầy nói:
- Diệp giáo đầu giới thiệu ta tới đây, nói nơi này giá cả tốt.
- Diệp giáo đầu?
Chưởng quầy nhìn lên hắn, sau đó mới nhìn ba thanh bách luyện khinh cương đao và một thanh bảo kiếm trên quầy.
Ông lão cẩn thận tỉ mỉ đánh giá những binh khí này.
Sở Hi Thanh trước khi đến đã làm bảo dưỡng, không chỉ đánh bóng còn thoa chút dầu mỡ, binh khí tỏa áng sáng sắc lạnh, vẻ ngoài tuyệt đẹp.
Ông lão không chút bị ảnh hưởng, vẫn tỉ mỉ đánh giá, không chỉ dùng tay kiểm tra mũi nhọn, còn dùng ngón tay gõ lên sống kiếm, lắng nghe tiếng binh khí rung. Lúc lâu sau, hắn mới đầy rạng rỡ nhìn Sở Hi Thanh:
- Tiểu huynh đệ, ba thanh đao này dùng đã lâu, cũng may bảo dưỡng tốt, thân đao vẫn còn kiên cố, giá 90 ma ngân. Còn thanh kiếm này không tầm thường, cấp độ thất phẩm hạ, có khắc phù văn giúp thân kiếm sắc bén kiên cố hơn, còn có khả năng ngự phong nữa, Thần Binh Đường chúng ta định giá 700 ma ngân.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân cùng nhìn nhau lộ vẻ vui mừng. Thần Binh Đường ra giá cũng công đạo, có 790 ma ngân này có thể giải quyết vấn đề vật liệu luyện pháp thuật cho Sở Vân Vân, còn dư ra hơn 400 nữa, có thể giúp mua bí dược lên cấp 3 cho Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly phía sau thì cười gằn:
- Người ngay không nói tiếng lóng. Kiếm này mới luyện chưa tới một năm, dùng lãnh đoán thanh thiết rèn thành. Hừ, 700 ma ngân, ngươi định bắt chẹt chúng ta à, 800 còn tạm được!
- Vậy thì 800, vị cô nương này thật tinh tường!
Ông lão cẩm bảo nở nụ cười, lập tức nói hùa theo.
Sở Hi Thanh không ngờ dẫn theo Lục Loạn Ly còn giúp kiếm thêm 100 ma ngân, hắn không khỏi xấu hổ vì lúc trước đuổi nàng đi.
Ngay sau khi ba người cầm ngân phiếu rời đi, ông lão ném thanh kiếm trong tay cho một vị thanh niên cường tráng ngồi bên.
- Sau ba canh giờ, ngươi đưa thanh kiếm này cho Long Hành, Long đại thiếu gia xem. Đây là kiếm của ưng kiếm Đô Hồng, hắn muốn lấy lại thì trả 1200 ma ngân.
Thanh niên cầm kiếm vẻ ngưng trọng:
- Nếu Long đại thiếu gia hỏi sao có kiếm này thì ta nên trả lời như nào?
- Cứ nói thật.
Ông lão nhìn ra ngoài nói:
- Diệp Tri Thu không dễ trêu, vì tên tuổi của nàng, chúng ta lùi lại ba canh giờ, như vậy là đủ rồi.