Khi có kết quả thắng thua, Kiếm Tàng Phong ngồi trên võ đài không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy quá trình li kì nhưng hắn vẫn đạt được mục đích. Lần thực chiến này, vẫn là Đông Viện của Diệp Tri Thu nắm được ngôi quán quân. Diệp Tri Thu nắm giữ Đông Viện có thể dạy đệ tử xuất sắc như vậy, tương lai chắc chắn được tông môn trọng dụng!
Tiểu tử trên đài kia cũng rất tốt. Trận cuối hắn không can thiệp chút nào nhưng Sở Hi Thanh lại thắng.
Thiệu Linh Sơn đầy mặt không cam lòng tức giận nói:
- Như vậy không công bằng, người này thủ đoạn vô cùng nham hiểm!
- Thiệu sư đệ sao lại nói vậy? Nếu chúng ta kiểm tra thực chiến thì phải từ quan điểm thực chiến để bàn luận. Thực lực Sở Hi Thanh quả thật kém một bậc, nhưng hắn dùng thủ đoạn chiến thắng có gì sai chứ? Vẫn là Diệp giáo đầu biết dạy đồ đệ.
Kiếm Tàng Phong lộ vẻ không vui trách móc, sau đó quay về phía Diệp Tri Thu cười lấy lòng.
Sắc mặt Diệp Tri Thu thì vô cùng phức tạp, cái gì là biết cách dạy dỗ chứ? Nàng không dạy tên kia chém đai lưng người khác…
Nhưng Sở Hi Thanh quả thật đã thắng, thắng đẹp là khác, võ tu chém giết dùng bất cứ thủ đoạn nào, dù tồi tệ đến đâu.
Chỉ là tâm tình của nàng rất khó diễn tả, nàng đương nhiên vui vì Sở Hi Thanh thắng, đặt biệt đối thủ của hắn lại là người Tây Viện.
Diệp Tri Thu biết Đông Viện cũng có đệ tử không kém Lưu Tinh Nhược hay Hà Triêu, chỉ là không được chọn lên đài thôi, cảm giác đầy tiếc nuối cho hai đệ tử này. Giống như món đồ trang sức đẹp nhất nhưng lại không được đeo lên, khoe khoang với mọi người vậy.
Vốn Đông Viện có thể đàng hoàng chiến thắng nhưng vì Kiếm Tàng Phong lung ta lung tung nhúng tay làm lần thực chiến này rối loạn tùm lum.
Diệp Tri Thu vẫn là quyết định không cho Kiếm Tàng Phong vui vẻ. Nàng làm mặt lạnh, ôm quyền với hắn:
- Tuần sát sứ, tỉ thí đã kết thúc, như vậy Diệp mỗ cáo từ.
Nàng thậm chí còn không thèm gọi sư huynh, trực tiếp phất tay rời đi.
Kiếm Tàng Phong thấy vậy thì sốt sắng, vội đuổi theo:
- A, sư muội, Diệp sư muội đừng đi, sư muội đừng giận a.
Đám giáo đầu trên đài thấy Kiếm Tàng Phong khẽ nhoáng lên, vị tuần sát sứ này thật sự đuổi theo, mặc kệ bốn ngàn đệ tử dưới đài, chỉ đành nhìn hướng Lôi Nguyên.
Lôi Nguyên đành bất đắc dĩ, chỉ đành tự đứng ra xử lý:
- Tử Tĩnh sư đệ, phiền ngươi thu lại tứ tượng quyết phong bàn. Thông báo đám võ sư, sau khi ta phát biểu xong thì an bài đệ tử theo thứ tự rời võ trường.
Hắn vừa nói vừa đi đến trước bệ đá. Vốn hắn định là để tuần sát sứ Kiếm Tàng Phong phát biểu, tuyên dương, răn dạy đệ tử võ quán phải cố gắng hơn nhưng Kiếm Tàng Phong đi rồi, hắn đành phải làm.
Lúc này Sở Hi Thanh đã bị đưa xuống, quay lại vị trí ban đầu, Sở Vân Vân ở bên cạnh hắn hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi học được khinh vân tung lúc nào vậy?
Sở Hi Thanh nói dối không chớp mắt:
- Không biết, lúc đó không hiểu ra sao đột nhiên hiểu ra.
Hắn không thể nói với Sở Vân Vân là trên người hắn có một hệ thống thần kỳ được.
Sở Vân Vân cũng không hoài nghi gì, nàng chỉ coi như Sở Hi Thanh tỉnh ngộ dưới áp lực thôi. Ánh mắt của nàng thêm chút đăm chiêu, xem ra ngộ tính và thiên phú của Sở Hi Thanh tốt hơn nàng tưởng nhiều.
Những người như Sở Hi Thanh, Sở Vân Vân đã từng gặp, thiên phú của bọn họ như cây cải dầu vậy, bình thường không lộ ra nhưng càng gặp lực ép, càng ra nhiều dầu. Áp lực càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, bộc phát tiềm lực cũng càng mạnh!
Sở Hi Thanh nhìn màn hình ảo.
Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: cửu phẩm thượng (thực)
Võ đạo: truy phong đao (tầng 2), khinh vân tung (tầng 2).
Võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng 2).
Điểm võ đạo: 4
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (tầng 1), thuần dương lôi thể (tầng 1), quang âm thuấn ảnh thân (tầng 1)
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú, nhai tí.
Tuổi thọ: 29 ngày.
Sở Hi Thanh nhớ điểm võ đạo của hắn là 8, lúc đó tốn 3 điểm đổi lên cấp khinh vân tung, giờ lại còn 4 điểm. Sau khi thắng trận chung kết, điểm võ đạo của hắn không tăng mà còn giảm 1 điểm.
Ngoài ra, trạng thái của hắn thêm một dòng “nhai tí”. Khi Sở Hi Thanh nhìn dòng chữ, giải thích xuất hiện.
“Ngươi nhận ra xung quanh có ác ý, vì thế muốn trả thù, xúc động nhai tí đao ý, xuất đao có thể mang theo tinh thần xung kích.
Nếu quá 100 người có ác ý với ngươi, nhai tí đao ý tăng đến yếu ớt.
Nếu quá 300 người có ác ý với ngươi, nhai tí đao ý tăng đến mỏng manh.
Nếu quá 1000 người có ác ý với ngươi, nhai tí đao ý tăng đến trung cấp.
Sở Hi Thanh khẽ nhíu mày nhìn quanh, sau đó thấy vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú hắn.
Đông Viện còn đỡ, nhiều lắm là có chút người không phục. Nhưng Tây Viện, Bắc Viện và Nam Viện thì đều trợn mắt nhìn.
Sở Hi Thanh mày kiếm khẽ nhếch, hắn hiểu bản thân đã chọc giận quần chúng rồi…
Hôm nay dù hắn thắng Hà Triêu, nhưng là dùng thủ đoạn chiến thắng nên đương nhiên mọi người không phục. Ở trong mắt những người này, mình là người đánh cắp ngôi vị quán quân.
Không biết có phải vì bị đao ý ảnh hưởng không mà Sở Hi Thanh vô cùng khó chịu, trợn mắt nhìn lại những người này.
Nhìn cái gì vậy? Tu vi hắn yếu hơn đám người Hà Triêu nhưng thật sự chiến thắng! Không cho dùng kế chiến thắng sao?
Sau đó hắn lại đăm chiêu nhìn hai chữ “nhai tí”. Đao ý này thật vô cùng thú vị, đối địch càng nhiều thì đao ý càng mạnh.
Cũng là vào lúc này, Lôi Nguyên đã kết thúc bài phát biểu, đám đệ tử như được ân xá, bắt đầu rời võ trường.
Lúc này đã gần trưa, đại đã đã đói bụng, chen chúc đi hướng căng tin.
Sở Hi Thanh thì ngay lập tức bung dù, che ánh mặt trời. Lúc ở trên lôi đài, hắn đã bị ánh mặt trời chiếu đến khó chịu, nhưng sợ bị phát hiện nên không dám bung dù.
Ngay khi hắn chuẩn bị đi về hướng căng tin thì thấy Lưu Tinh Nhược đi tới chặn đường hắn, người này đầy lạnh lùng nói:
- Sở sư đệ tâm cơ thủ đoạn thật cao, Lưu mỗ lĩnh giáo rồi. Nhưng võ tu chúng ta quan trọng nhất vẫn là thực lực, ngươi có thể dựa vào tâm kế thắng một lần nhưng không có lần thứ hai đâu.
Đám người xung quanh tò mò dồn dập dừng chân nhìn hai người.
Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày, hắn đang nhớ đùi gà tây trong phòng ăn, đến chậm thì hết mất. Buổi sáng đã bỏ lỡ canh thịt dê, bánh bao nhân thịt rồi, giờ bữa trưa không thể để lỡ đùi gà được. Hắn tay nắm đao, mất kiên nhẫn nói:
- Ngươi muốn nói cái gì.
Lưu Tinh Nhược cười lạnh, ánh mắt hiện lên màu đỏ khác lạ. Đây là một môn thiên phú kỳ lạ của hắn, có thể bất ngờ công kích tâm thần người khác.
Nhưng lúc này, đôi mắt phượng dài hẹp của Sở Hi Thanh đột nhiên mở lớn, ánh mắt đầy sắc bén.
Lưu Tinh Nhược chợt thấy tinh thần bản thân như bị lưỡi dao đánh chém, trực tiếp chém vào nơi sâu trong tâm thần hắn. Không chỉ tâm thần hắn đau đớn mà tâm tư cũng trong phút chốc ngưng trệ.
Sở Hi Thanh cảm thấy kỳ quái, hắn phát hiện Lưu Tinh Nhược đứng ngây người tại chỗ, hồi lâu không có động tác nên chẳng thèm để ý nữa, vội chạy về hướng căng tin.
Sở Vân Vân ở phía sau thì đầy dị dạng nhìn Lưu Tinh Nhược, sau đó cũng theo sau lưng Sở Hi Thanh,
Đám người xung quanh thấy không có trò vui để xem thì cũng dần tản đi, chỉ có Hướng Quỳ lẫn trong đám người cảm thấy không đúng, đi tới:
- Lưu sư huynh? Ngươi làm sao vậy?
Hắn phát hiện Lưu Tinh Nhược không nhúc nhích nên vỗ vỗ vai:
- Lưu huynh tỉnh lại đi, ngươi sao vậy?
Lúc này hắn phát hiện tay phải của minh như có cảm giác châm đâm.
Lưu Tinh Nhược thì cả người run lên, miệng tràn tơ máu, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi:
- Đao ý! Tên kia luyện thành đao ý!
Mà đao ý mạnh đến mức trấn áp tâm linh của hắn mười hô hấp!
Hướng Quỳ nghe vậy thì sững sờ, đầy phức tạp nhìn bóng lưng Sở Hi Thanh. Sở sư đệ này ẩn giấu thật nhiều, thật sâu!