• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông năm 1929, ở núi Thiên Trụ cách thành phố Phụng Thiên hai mươi dặm về phía Đông.

Mã Văn Kim ngẩng đầu tu một hớp rượu mạnh Thiêu Đao Tử, hơi nóng của rượu phả ra khỏi miệng lập tức hóa thành những hạt tinh thể trong bầu không khí lạnh cắt da cắt thịt, dính lên bộ râu quai nón của hắn làm trắng cả một mảng, đến khi hắn dùng tay lau đi mới lấy lại được màu râu vốn có.

Cửu ba cửu bốn (1) thật sự là làm người ta chết cóng, nhất là sau bảy ngày bảy đêm tuyết rơi dày đặc, trời đất ngập tràn cái lạnh ngột ngạt đến thấu xương, nếu không phải vì không thể tiếp tục ở nhà thêm được nữa, hắn thật sự cũng chẳng muốn ra ngoài làm chuyện phạm pháp trong cái thời tiết chó má này đâu, lại còn phải dẫn theo em trai Mã Vũ Thiết nữa chứ.

(1) Trong truyền thống dân gian Trung Quốc, mùa đông sau tiết Đông Chí được chia thành 9 chu kỳ, mỗi chu kỳ có 9 ngày rét, đại diện cho một giai đoạn lạnh, gọi là một “cửu”. Cửu ba cửu bốn được coi là giai đoạn lạnh nhất trong năm.

Hắn tiện tay ném hũ rượu cho em trai làm một hớp chống rét rồi nhìn xung quanh đánh giá một phen. Sau khi tuyết rơi, núi Thiên Trụ như được bao bọc bởi một lớp bạc, cành cây thỉnh thoảng khẽ rung lên làm lớp tuyết rơi xuống một chút rồi mọi thứ lại trở về như ban đầu. Vầng trăng trên cao giống như một chiếc hải đăng cô độc chiếu rọi cả vùng đất sáng như ban ngày, có thể phân biệt rõ dáng hình dáng của vạn vật dưới lớp tuyết dày.

Đây là cổng đá, đây là hoa biểu, còn nhiều thứ khác nữa. Mã Văn Kim lẩm nhẩm, để có thể một phát ăn ngay, trước khi bắt đầu hành động, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn lấy được một chiếc kính viễn vọng từ chỗ bọn người Nga. Hắn đã thăm dò từ xa chỗ này rất nhiều lần rồi vẽ hết mọi địa hình lên trên giấy, trong lòng đã thuộc làu cả rồi.

Lúc này, bọn hắn đã đến bảo thành (2) - “trái tim” của Phúc Lăng, mà ngay phía dưới bảo thành lại chính là nơi an táng vị vua khai quốc của vương triều Mãn Thanh Nỗ Nhĩ Cáp Xích và hoàng hậu của ông ta.

(2) Bảo thành: Thành lâu phía trên địa cung lăng mộ của đế vương.

Thời gian trôi đi, sau khi đế chế Mãn Thanh sụp đổ, lăng mộ hoàng gia trong khu cấm địa năm xưa đã trở thành nơi mà loại người nào cũng có thể đến tranh giành, cắn xé. Con cháu Bát Kỳ vốn phải dốc hết sức lực canh giữ lăng tẩm lại không chịu chấp nhận sự vất vả gian khổ khi trông lăng, mà sau khi trộm được những món văn vật có giá trị, chúng đã chuồn đi mất dạng. Ngược lại, chỉ có vua Đông Bắc Trương Tác Lâm sợ người đời chỉ trích mình trông coi văn vật không đến nơi đến chốn nên cũng thỉnh thoảng sai người đến quét dọn. Cứ mỗi dịp thanh minh hay trùng dương, con cháu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Phổ Nghi cũng sẽ phái người đến cúng bái. Nhưng trong cái đêm thời tiết cực kỳ khắc nghiệt này, ngoại trừ hai tên trộm mộ bọn hắn ra, sẽ không có bất kỳ sinh vật sống nào xuất hiện trong trong lăng tẩm của người chết này nữa!

Phúc Lăng nguy nga rộng lớn, diện tích khoảng hơn hai mươi dặm. Bố cục kiến trúc theo thế núi trước thấp sau cao, dài hẹp theo hướng nam bắc. Dưới góc độ phong thủy, Phúc Lăng tựa lưng vào núi Huy và dãy Hưng Long, phía trước là sông Hỗn Hà, theo bí quyết lựa chọn nơi đặt lăng của các nhà phong thủy, vị trí “trước là sông, sau là núi” này đúng là một nơi phong thủy đắc địa. Tuy nhiên, theo sự biến đổi của phong thủy, hơn hai trăm năm sau, Phúc Lăng đã không thể giữ giang sơn của nhà Mãn Thanh được nữa, nay thiên hạ đã thuộc về người Chiết Giang mang họ Tưởng rồi!

“Anh cả, ra tay thôi chứ nhỉ?” Mã Vũ Thiết hỏi ý kiến Mã Văn Kim, xưa nay anh cả như cha, hơn nữa, nhà họ Mã trước giờ luôn là Mã Văn Kim làm chủ, cho nên chuyện gì Mã Vũ Thiết cũng nghe lời anh trai.

Mã Văn Kim kiểm tra kỹ lại một lượt bảo thành của Phúc Lăng xong mới gật đầu, nhưng mục đích của hai anh em không phải là lăng mộ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích dưới bảo thành. Mặc dù ông ta cũng từng làm hoàng đế, chắc chắn cũng có rất nhiều vàng bạc châu báu chôn cùng, nhưng nếu đã là hoàng lăng thì hẳn là được hôn cất rất sâu, chỉ dựa vào sức của hai anh em hắn cũng không thể đào được bất cứ thứ gì trong một đêm. Cho nên, mục tiêu của bọn hắn chính là quan tài của những phi tần được tuẫn táng bên cạnh Phúc Lăng.

Theo phong tục đầu thời nhà Thanh, một khi hoàng đế băng hà, những phi tần trong hậu cung không có con đều phải tuẫn táng theo, không phân cấp bậc, tất cả đều được chôn trong hồng lâu cạnh bảo thành. Vì vậy, hai anh em nhà họ Mã giẫm lên lớp tuyết dày, lê từng bước về phía hồng lâu, sau đó lấy dầu hỏa từ trong chiếc túi kéo trên nền tuyết ra đổ ở gần đó, rồi lùi về sau khoảng mười bước. Mã Văn Kim cẩn thận lấy bật lửa đốt một chai rượu đã được nhét một sợi dây vải, rồi dùng hết sức ném về phía hồng lâu. Sau tiếng nổ ầm ầm, lửa lớn bốc lên ngùn ngụt xung quanh hồng lâu. Gỗ cháy phát ra tiếng vang giòn giã, những viên gạch lạnh ngắt đột nhiên gặp sức nóng như thiêu đốt lập tức nứt vỡ, rồi đổ sập xuống.

Anh em nhà họ Mã lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hồng lâu đang bị thiêu rụi, bọn họ không cần lo lắng sẽ có người phát hiện, bởi vì trong đêm đông rét buốt này, ngoài đám thú hoang trên núi thỉnh thoảng tru lên vài tiếng thì không có bất cứ người nào khác tồn tại.

Lửa cháy trong hồng lâu dần tắt, nó không chỉ thiêu hủy hồng lâu mà còn hòa tan cả đống tuyết ở quanh đó nữa, nhưng nước tan chảy cũng nhanh chóng kết thành băng. Anh em nhà họ Mã lập tức tiến về phía trước, đá hết vật cản ra, sau đó lấy cuốc xẻng mình đem theo bắt tay vào đào đất. May mà ban nãy có cháy lớn khiến mặt đất đã mềm hơn rất nhiều. Không lâu sau đó, họ đào được hai cỗ quan tài gỗ, liền nhìn nhau cười.

Mã Vũ Thiết cầm xẻng, đang định đi lên cạy nắp quan tài thì Mã Văn Kim ngăn lại: “Đợi đã, để anh!”

Mã Vũ Thiết bỗng thấy cảm động, cậu ta biết anh cả quan tâm đến mình, cậu ta đã từng nghe nói về chuyện quan tài trong lăng mộ thường có ám khí, không cẩn thận sẽ mất mạng ngay, anh cả là trụ cột trong nhà, sao có thể để cậu ta đi chứ?

Mã Văn Kim lập tức giật lấy chiếc xẻng rồi đi thẳng về phía trước, hắn nhắm trúng khe hở của quan tài rồi dùng sức hất lên. Rắc! Quan tài gỗ lim từ mấy trăm năm trước đã vô cùng mục nát, nắp quan tài lập tức bị bật lên, bên trong không có ám khí, cũng không có khí độc, hai anh em thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, một bóng người bật dậy từ trong quan tài, đồng thời phát ra tiếng thét chói tai.

Anh em nhà họ Mã kinh hãi, chẳng lẽ là cương thi sao?

Có một truyền thuyết vẫn luôn được lưu truyền trong giới trộm mộ, đó là chỉ cần thi thể qua trăm năm không bị thối rữa thì sẽ hóa thành cương thi ác quỷ!

Mã Vũ Thiết sợ xanh mặt, cậu ta lần mò trong người mình lấy ra một cái chai đựng máu gà, máu chó dùng để trừ tà, vì sợ trời đông giá rét máu sẽ bị đông nên luôn nhét trong người để giữ ấm. Cậu ta mở nắp chai, định hất chỗ máu đó ra để trừ tà, nhưng Mã Văn Kim ngăn cậu ta lại rồi trầm giọng nói: “Khoan đã, anh thấy có gì đó sai sai!”

Mã Văn Kim cầm chặt chiếc xẻng rồi đi về phía trước, cẩn thận tiếp cận bóng người đó, chỉ sợ sẽ làm người khác bị thương. Đến khi tiếp cận được rồi, hắn mới biết đó là một cái xác khô trông cực kỳ dữ tợn, cả người nó đen như than, vẻ mặt đáng sợ đến cực điểm, tóc tai bù xù như cái chổi, miệng há to lộ ra hàm răng đen kịt, hốc mắt có hai tròng mắt đã khô đét lại, hai tay đưa lên trông rất kỳ dị, quần áo trên người đã hoàn toàn mục nát hết.

Mã Văn Kim quan sát rất lâu, cũng không thấy cái xác khô có thêm hành động nào khác. Lúc này, thấy Mã Vũ Thiết bước đến, hắn bèn thở dài: “Theo anh thấy, người phụ nữ này hẳn là bị chôn sống.”

Mã Vũ Thiết giật mình: “Bị chôn sống á?”

Mã Văn Kim chỉ vào nắp quan tài bị hất ra cách đó không xa: “Chú nhìn đi, trên nắp quan tài có vết cào rất rõ, hơn nữa ngón tay của cái xác khô này cũng không nguyên vẹn, từ đó có thể suy đoán cô ta bị nhét vào trong quan tài này khi vẫn còn sống, lúc ở trong quan tài đã không ngừng dùng ngón tay cào và đẩy nắp ra, chết rồi vẫn giữ nguyên tư thế này, dẫn đến việc tạo ra lực đàn hồi quán tính. Khi chúng ta bất ngờ mở nắp quan tài, cái xác sẽ bắn ra!”

Mã Vũ Thiết nghe mà dựng tóc gáy, cậu ta nhắm mắt lắc đầu, sau khi trấn tĩnh lại mới nói: “Mẹ kiếp, ác thật đấy! Vậy âm thanh lúc mở quan tài ban nãy có phải do cô ta để lại trước khi chết không?”

Mã Văn Kim: “Chắc là vậy!”

Hai anh em hợp sức kéo cái xác khô ra rồi tưới xăng lên đốt. Mã Vũ Thiết lẩm nhẩm trong miệng: “Lúc sinh thời cô đã bị chôn sống, nay chúng tôi tích đức thả cô ra, cô vui vẻ lên đường nhé! Đừng quấy quả chúng tôi.”

Mã Văn Kim lắc đầu cười, trong lúc đang thu thập đồ trong quan tài, bỗng hắn nghe thấy tiếng “tùng tùng” ở bên ngoài. Vừa cắm cúi nhặt nhạnh, hắn vừa hỏi: “Trọng Kim, chú đang làm gì đấy?”

“Đâu làm gì đâu.”

Tùng tùng!

“Vậy tiếng ‘tùng tùng’ kia là ai tạo ra? Bực mình ghê.”

“Không phải em, em cũng đang thấy lạ đây!”

Mã Văn Kim bèn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh với vẻ giận dữ, nhưng lại thấy mặt mũi em trai mình trắng bệch đang nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài phía trước. Mà trong cỗ quan tài kia đang phát ra một loạt âm thanh “tùng tùng” theo nhịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang