Với kinh nghiệm tham gia khai quật khảo cổ trước đây của tôi, tôi dám chắc đây là một khúc xương người!
Người kia cứ đứng ở một bên giám sát, thấy tôi có hành động bất thường lập tức chạy đến hỏi: "Này, thằng Tô Bắc kia, không chăm chỉ làm việc đi, làm gì đó?"
Tôi thấy không giấu được bèn kêu lên: "Ở đây chôn người, có xương người!"
Tên đó chửi mắng: "Đây là mộ từ ngày xưa, bảo mày đừng có đào qua đó cơ mà, vứt đi, đào chỗ khác mau!"
Tôi ném khúc xương đi, lòng thầm nghĩ, khúc xương này rất mới, phần thịt dính trên đó còn chưa phân hủy hết, chắc chắn không phải xương người chết lâu năm. Dựa theo thời tiết rét buốt khắc nghiệt của Đông Bắc, chắc là chôn từ vài tháng trước. Tôi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời không chút sức sống treo trên ngọn cây, cả thôn Hoàng Lăng này bị bao phủ bởi một màu sắc kỳ dị.
Buổi trưa tên đó đưa cho tôi mấy cái bánh bao chay, nhưng tôi không dám ăn, nhân lúc hắn không chú ý bèn ném đi, ăn bánh bao mình tự đem đi. Mùa đông ở vùng Đông Bắc ngày ngắn đêm dài, khoảng ba, bốn giờ chiều trời đã bắt đầu tối rồi. Tôi mới đào được một nửa cái hầm, Tên đó bèn nói: "Thằng Tô Bắc kia, hôm nay mày ở lại căn nhà này đi, ngày mai làm nốt việc."
Thấy tôi thay đổi sắc mặt, hắn không khỏi châm chọc: "Có phải mày sợ có mộ trước nhà không? Thằng nhát chết!"
Tôi tức giận: "Được, hôm nay tao sẽ ngủ ở trong ngôi nhà này."
Tôi thu dọn dụng cụ, quay người đẩy cửa đi vào ngôi nhà với người đó. Vừa vào đã có một mùi thối xộc thẳng vào mũi, khó ngửi kinh khủng, như có một con cá chết ở trong góc nào đó đang bốc mùi! Vừa bước vào là gian trước, dùng một bức tường chia là đôi, đi sâu vào trong là một chiếc giường đất được nối liền với lò, trước cửa có một cái thang để dẫn lên gác. Tôi lại nhìn xung quanh, ngôi nhà này bẩn không chịu được, giống như đống rác. Ở góc tường để đầy những thứ linh tinh, cỏ rơm củi gỗ, chai rượu không… vừa ngẩng đầu đã thấy mặt dính đầy mạng nhện.
Tôi không khỏi nghi ngờ: "Căn nhà này có người ở không vậy? Sao lại có mùi thối thế?"
Tên đó nói: "À, trước đây có người ở, nhưng giờ bỏ rồi, qua mùa đông sẽ đập đi. Còn mùi thối thì là do nhà này có hầm chứa củ cải, củ cải lên men mới thối, cho nên mới muốn đào một cái hầm khác ở bên ngoài. Mày ngủ ở đây, lò tự đốt, buổi tối chớ có đi lung tung, có chó sói đấy."
Tôi vâng vâng dạ dạ, Tên đó mới yên tâm rời đi. Sắc trời cũng tối dần, mùi thối đó ở trong phòng bốc ra càng ngày càng nồng nặc. Thật ra hôm nay tôi làm việc cả ngày nên mệt lắm rồi, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bất giác như quay lại thời gian còn trong bộ đội, trong mưa bom bão đạn, thứ quen thuộc nhất không gì khác chính là mùi ấy. Tôi chợt sững người, dần dần phân biệt ra được một mùi khác trong mùi thối ấy. Thứ mùi như có như không, thường xuyên ngửi thấy trên chiến trường: mùi xác chết phân hủy! Trên chiến trường, có những cái xác không kịp thu dọn, trong thời tiết nắng nóng nhiệt độ cao thường phân hủy rất nhanh, tôi không muốn ngửi thấy thứ mùi đó thêm lần nào nữa! Lẽ nào…
Tôi run rẩy rùng mình, ở đây có một cái hầm chứa củ cải, tôi lấy một chiếc đèn pin nhỏ từ trong người ra rồi gạt hết đống đồ linh tinh, quả nhiên thấy một cái hầm củ cải. Lúc đó nhịp tim của tôi đập thình thịch liên hồi, sự thật kinh người sắp bị phát hiện!
Đâu ngờ cái hầm đó lại trống không, chẳng có lấy một cọng cỏ. Nhưng mùi thối đó lại càng ngày càng nồng, tôi không khỏi di chuyển ánh mắt lên cái gác ở trên đỉnh đầu.
Tôi ngậm đèn pin, leo thang lên trên gác, không ngờ trên đó lại có một cánh cửa. Tôi nắm chặt tay nắm cửa không có bụi, rõ ràng là thường xuyên có người đến đây. Tôi dùng sức đẩy nhưng dường như phía sau cửa bị thứ gì đó chặn lại. Nhưng dưới sức mạnh của tôi nó cũng tuột dần, lộ ra một khe hở to bằng nửa người, tôi cởi áo bông, miễn cưỡng lách người chui vào được.
Trên gác cũng bừa bãi đồ linh tinh, tôi quay đầu xem thứ gì đang chặn cửa, là một đống rơm rạ. Rơm rạ mà nặng thế à? Tôi tiện chân đá một cái, dường như đá phải một vật thể gì đó giống như bao cát. Tôi lấy chân hất ra, để lộ một chiếc túi phân bón phồng lên, chiếc túi mờ mờ hiện ra hình dạng của một người đang cuộn tròn, không ngừng tỏa ra mùi thối khó ngửi, lẽ nào…
Tôi nuốt nước bọt rồi thở hắt ra, run rẩy mở cái túi, suýt chút nữa thì hét toáng lên, nổi hết da gà! Còn có thể loại xác chết gì mà ông đây chưa từng thấy nữa, từ xác khô, xác nghiền nát đến xác cổ đều thấy xả rồi, chỉ có loại xác này là mới thấy lần đầu tiên! Cái xác này bị cuộn thành một cục, bên ngoài như được tưới một lớp dầu, cực kỳ bóng. Xác chết này là đàn ông, trần như nhộng, đôi mắt chết không nhắm mắt vẫn đang mở trừng trừng nhìn thế giới này. Tuy thời tiết ở Đông Bắc lạnh giá khắc nghiệt nhưng để lâu ngày thì cái xác cũng phải phân hủy. Rất nhiều nước chảy ra từ cái xác, mùi kỳ lạ cũng tỏa ra từ chính thứ nước này, chảy thấm xuống phía dưới khiến tôi tưởng rằng hầm củ cải là chỗ giấu xác.