• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đi vào trong lều, ngồi xuống cùng Hồ Phát Nhất, anh ta vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy tiếng tôi bước vào bèn nói: “Lão Chu à, anh đây cũng hơn cậu vài tuổi đấy, không phải tôi ra vẻ người lớn muốn dạy dỗ cậu đâu, nhưng thật sự là có chút kinh nghiệm đối nhân xử thế tôi muốn nói với cậu! Người phụ nữ họ Vương đó không đơn giản đâu! Cô ta đang quyến rũ cậu khiến cậu say như điếu đổ, bảo cậu đi bên này cậu không dám đi sang bên kia! Tôi cũng đã từng bị phụ nữ chơi xỏ rồi, loại phụ nữ có học thức, có đầu óc như thế còn đáng sợ hơn, hơn nữa đó còn là một người phụ nữ đã mất chồng! Giờ cô ta đối xử tốt với cậu là do có việc cần nhờ thôi, nếu sau này cậu hết giá trị lợi dụng rồi, chắc chắn cô ta sẽ đá cậu!”

Da mặt tôi giật giật mấy cái, tôi xị mặt xuống: “Lão Hồ, chúng ta là anh em, nhưng tôi không cho phép anh nói xấu chị Lâm như thế! Chị ấy là một người phụ nữ tốt! Tôi biết tôi không xứng với chị ấy, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chị ấy, tôi đã mãn nguyện rồi!”

Hồ Phát Nhất thở dài: “Sau này cậu sẽ hiểu thôi…”

Nói rồi bèn quay người đi ngủ, chỉ trong chốc lát, anh ta đã ngáy khò khò rồi. Tôi trằn trọc xoay qua xoay lại, không làm sao ngủ được, tại sao Hồ Phát Nhất lại nói vậy? Chắc chắn là do ghen tị với tôi!

Tôi cảm thấy buồn phiền vô cùng, bèn đi ra khỏi lều. Bầu trời rực rỡ ánh sao, một mảnh trăng lưỡi liềm đơn độc treo ở chân trời, ánh sáng đỏ ảm đạm chiếu xuống khiến mặt đất như bị phủ một lớp máu đỏ, tà mị một cách lạ thường!

Bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nữ ngắt quãng, giống như phát ra từ máy thu âm có chất lượng âm thanh không tốt, trong màn đêm tĩnh lặng như thế này nghe rè rè một cách kì cục. Tôi không khỏi rùng mình, lẽ nào cửu chuyển kinh luân kia chuyển động nên đã gọi ma nữ đến ư?

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi suy nghĩ này đi, trên đời này làm gì có ma chứ! Tôi tiện tay nhặt một sợi dây thép lên, cẩn thận rón rén lại gần nơi phát ra âm thanh, càng đến gần, tôi càng nghe rõ âm thanh đó, nó giống như giọng của cô gái nhỏ, nhưng so với ban ngày thì lại nghe quỷ dị lạ thường!

Từ xa xa tôi nhìn thấy bóng dáng của một cô gái nhỏ, giật mình hoảng sợ nên tôi đã trốn vội vào một căn phòng đá ở phía sau, chỉ thò nửa cái đầu ra ngoài. Ánh trăng vẫn ảm đạm như thế, đôi mắt tôi dần quen với bóng tối nên có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ thấy cô gái nhỏ quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt tỏ ra thân thiết, miệng lẩm bẩm, một tay đưa ra như đang vuốt ve thứ gì đó.

“Này bạn nhỏ, muộn thế này rồi sao em vẫn ở ngoài một mình vậy? Người nhà của em đâu rồi? À, họ đều mất rồi sao? Tại sao…”

Tôi cố gắng mở to mắt muốn tìm người ở phía đối diện của cô gái nhỏ, nhưng phía trước chỉ là một khoảng không trống trơn. Da gà da vịt trên người tôi nổi hết lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, má ơi gặp ma rồi! Cô gái nhỏ đang nói chuyện với ma kìa!

Cảnh tượng trước mặt quá mức rợn người, lẽ nào là do chúng tôi xoay chiếc kinh luân đó nên đã mở cánh cửa địa ngục, thả con ác ma ở Minh giới ra rồi sao? Tôi lấy lại bình tĩnh, nuốt nước miếng để cổ họng mình không bị nghẹn lại, sau đó siết chặt sợi dây thép trong tay. Tuy rằng cô gái nhỏ không có thiện cảm với tôi nhưng tôi không thể làm chuyện bất nhân với cô ấy được. Cho dù có là ác ma đang hoành hành thì ông đây cũng phải xem mi ghê gớm đến đâu!

Nói rồi tôi bèn đi về phía bên ấy, cố ý làm phát ra tiếng động lớn, vừa để tăng thêm lòng dũng cảm, vừa là để tìm đánh động, nhỡ đâu là cô ấy bị mộng du như lời Vương Văn Lâm nói lúc trước thì sao?

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cô gái nhỏ quay đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt trong veo như nước, không giống như đang bị mộng du. Đúng là gặp ma thật rồi! Cô ấy liếc nhìn sợi dây thép trong tay tôi rồi ồ lên: “Anh cầm cái gậy theo làm gì? Muốn nhân cơ hội đánh chết tôi hả? Tôi nói cho anh biết, ở đây có nhân chứng đấy!”

Đến lúc cô ấy quay đầu lại thì lập tức nhìn ngó xung quanh, miệng lại lẩm bẩm: “Ơ, em trai nhỏ đi đâu thế? Người đâu rồi?”

Cô gái nhỏ quay lại hỏi tôi: “Ban nãy anh có thấy một cậu bé mặc quần áo dân tộc Mông Cổ không? Khoảng sáu, bảy tuổi, cao tầm này, tôi nói chuyện với em ấy nãy giờ, sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi?”

Tôi lạnh giọng: “Nãy giờ tôi chỉ thấy cô đang lẩm bẩm nói chuyện một mình, hoặc là cô sinh ra ảo giác, hoặc là cô đã gặp ma rồi!”

Sắc mặt của cô gái nhỏ đột ngột thay đổi rồi kêu lên: “Anh nói dối! Ban nãy rõ ràng em ấy còn ở đây mà!”

Tôi nói: “Cô vẫn luôn dùng tiếng Hán để nói chuyện, một cậu bé người Mông Cổ sao có thể nói chuyện với cô bằng tiếng Hán được chứ? Những người Mông Cổ mà chúng ta gặp được cho dù có thường xuyên dùng tiếng Hán thì cũng chỉ có thể nói bập bẹ được thôi!”

Cô gái nhỏ hét lên, sau khi hiểu hết lời tôi nói thì sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó co chân bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK