Tôi ném chiếc ô đi, vội vàng lao xuống hồ, ôm chặt eo của Lâm Bạch Thủy. Mặc dù Lâm Bạch Thủy không ngừng vũng vẫy nhưng đâu thắng được sức lực của một người từng đi bộ đội, cứ thế để tôi vác lên vai, đặt lên chiếc ghế bên bờ hồ. Tôi liên tục vỗ vào khuôn mặt của cô ấy, miệng gọi to: “Bạch Thủy, Bạch Thủy! Mau trở lại, mau trở lại đi!”
Lâm Bạch Thủy rùng mình một cái, lập tức mở to đôi mắt đang kinh hãi, miệng kêu lên: “Tôi bị làm sao vậy?”
Tôi thở phào một hơi, mệt mỏi ngồi xuống ghế: “Tôi thấy hình như cô bị thoát hồn rồi!”
Lâm Bạch Thủy đưa tay vỗ trán rồi nói rất chậm rãi: “Tôi không biết tôi bị làm sao nữa, chỉ là ban nãy sau khi rời khỏi anh, tôi bỗng trở nên mơ hồ không nhớ gì cả, lúc tỉnh lại thì đã ở bên cạnh anh rồi… tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi nghi hoặc: “Tôi sợ cô đã trúng phải lời nguyền của oán quỷ, muốn cô trở thành ủy chết thay!”
Lâm Bạch Thủy kinh hoàng không thôi.
Tôi nói tiếp: “Lúc tôi còn nhỏ, ở một thôn thuộc Hoài Nam, có một quả phụ trẻ ngoại tình với một thanh niên có học thức, sau khi sự việc bại lộ, quả phụ này không chịu nổi sự sỉ nhục nên đã gieo mình xuống sông tự tử, lúc vớt được xác lên thì người chết đã bắt đầu trương lên rồi, sau đó được chôn qua loa ở bãi tha ma. Một ngày nọ, sau khi một bà lão đi ngang qua bãi tha ma, trên người xuất hiện hai dấu tay máu, ban đêm bà đột nhiên phát điên, trong miệng nói bậy bạ, giống những lời mà quả phụ đã nói. Sau đó, lợi dụng lúc mọi người không chú ý đã treo cổ tự tử! Người già trong làng nói, góa phụ kia muốn xuống địa phủ thì phải tìm một con quỷ chết thay để đầu thai.”
Đôi vai gầy của Lâm Bạch Thủy khẽ run lên, có thể thấy rõ cô ấy đang không ngừng run rẩy một cách hoang mang sợ hãi, hình ảnh cô gái thường ngày hoạt bát, cởi mở chợt biến mất tăm mất tích. Đột nhiên cô ấy ôm chặt tôi khóc sướt mướt: “Tôi sợ lắm, tôi không muốn làm quỷ chết thay!”
Tôi sững người, chỉ đành an ủi cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ, trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, cô gái nhỏ mà tôi từng thấy là người kể cả khi gặp nguy hiểm trong lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn thì vẫn có phong thái mạnh mẽ hiên ngang, gặp phải cản trở cũng không đến mức sợ hãi như chỉ có một mình thế này.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Được rồi, đừng sợ, đừng sợ, có tôi đây.”
Lâm Bạch Thủy nhỏ giọng thút thít: “Tôi biết anh đang thầm cười nhạo tôi, cười tôi nhát gan, nhưng tôi thật sự sợ lắm. Lúc ở ngọn núi đó, tôi vừa gặp ma lại vừa gặp u linh, tôi không muốn gặp phải bọn yêu ma quỷ quái này thêm một lần nào nữa đâu!”
Tôi bỗng hiểu ra, hóa ra nơi đó đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong lòng Lâm Bạch Thủy, tôi bèn nghiêm túc lại, cố gắng khiến cô ấy tự tin hơn: “Lâm Bạch Thủy, đừng lo lắng, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, cô bình tĩnh lại đã, nghĩ kỹ xem cô bắt đầu thấy không ổn từ lúc nào?”
Lâm Bạch Thủy dần bình tĩnh lại, tập trung suy nghĩ, chậm rãi hồi tưởng: “Hình như bắt đầu từ chiều nay, lúc trời bắt đầu mưa. Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, nên tiện thể đem sách đến cho anh. Lúc đi đến hồ Vị Danh, tôi thoáng có cảm giác có người đang đi theo tôi, nhưng lúc quay lại nhìn thì lại không thấy có ai. Tôi thấy sợ bèn chạy thật nhanh đến chỗ anh. Tuy là có mưa nhưng ban ngày ban mặt có oán quỷ chạy ra ngoài thì cũng kỳ lạ quá! Hơn nữa, hơn nữa, nghe nói trước đây đại học Bắc Kinh có một vườn cây hoàng gia, có rất nhiều phúc khí, theo lý mà nói sẽ không có oán quỷ u quỷ gì đâu, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì rồi ư?”
Tôi chợt giật mình, không hẹn mà cùng cô ấy thốt ra một cái tên: “Hòa Thân!”
Trước đây, Yến Viên chính là phủ đệ của đại tham quan Hòa Thân thời Càn Long, sau đó Gia Khánh kế vị đã không chứa chấp Hòa Thân nữa, đã cho người đến tịch biên nhà của lão ta. Tôi cũng không nắm rõ phần điển cố này lắm, nhưng Hồ Bát Nhất là người Bắc Kinh gốc, anh ta thường xuyên khoe khoang với tôi nên nghe nhiều cũng thành thuộc. Trong dân gian vẫn luôn truyền miệng rằng Hòa Thân treo cổ tự tử, chết không nhắm mắt, trở thành oán quỷ đi tạo nghiệp khắp nơi!
Lâm Bạch Thủy rùng mình hắt xì, ánh mắt nhìn sang hồ Vị Danh, lúc này trời đã nhá nhem tối, nước hồ phía xa trông đen ngòm, như bị bao phủ bởi một luồng khí đen âm u đáng sợ. Cô ấy cố gắng mở to mắt, dường như có thể nhìn xuyên qua bức màn chắn lịch sử: Đêm mồng ba tết năm Gia Khánh thứ tư, hoàng đế mới đăng cơ thị uy quyền lực, Hòa Thân đi đi đi lại trong phòng mình đợi chờ phán quyết của số mệnh. Hoàng đế ra thánh chỉ ban một dải lụa trắng, kết thúc mấy mươi năm hoành hành của một quyền thần. Xác của lão ta treo trên xà nhà đung đưa qua lại, đầu lưỡi thè ra, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.