Một đám thôn dân đâu phải là đối thủ của một bộ đội chuyên nghiệp như tôi, thoáng cái đã bị tôi đoạt lại hết gậy gộc, cuốc xẻng, sau đó tôi bật chế độ đánh trả, đánh cho họ kêu cha gọi mẹ, tơi bời thảm hại, nhưng dù sao cũng không phải là kẻ thù giai cấp nên tôi cũng nương tay đôi chút.
Đang đánh hăng say, đột nhiên Lâm Bạch Thủy chạy đến hét lên: “Đừng đánh nữa, anh ấy là người yêu của em, không phải trộm mộ đâu!”
Người dẫn đầu sững người, dường như nhận ra Lâm Bạch Thủy bèn ra lệnh: “Dừng tay!”
Mọi người tạm thời ngừng chiến, người dẫn đầu hỏi Lâm Bạch Thủy: “Em gái nhà họ Lâm đó hả? Em về rồi à, có chuyện gì vậy?”
Lâm Bạch Thủy: “Em với người yêu đang vội đi đêm để về nhà cho kịp thì bỗng thấy hai tên trộm mộ. Người yêu em thấy vậy đã dũng cảm đuổi chúng đi, ai ngờ lại bị các anh hiểu lầm.”
Người dẫn đầu chợt nở nụ cười gượng gạo rồi chắp tay với tôi: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hóa ra là người yêu của em gái nhà họ Lâm, thật ngại quá, ngại quá. Tôi là chủ nhiệm đội trị an của thôn này, thời gian gần đây bọn trộm mộ hoành hành, bởi vậy mới dẫn một nhóm thanh niên đi tuần tra, không cẩn thận hiểu lầm đồng chí này, mong cậu đừng trách!”
Nếu vậy thì tôi cũng không thể đánh tiếp nữa, mọi người dừng tay, bắt tay tay giảng hòa. Tôi thấy đám người này sợ cương thi tạo nghiệp bèn kéo cả bộ xương và quan tài ra, tưới xăng lên đốt sạch sẽ, còn tên trộm mộ xui xẻo kia thì bỏ vào trong túi dệt khiêng về, tìm người xử lý sau. Lâm Bạch Thủy cũng gọi mấy người không bận gì xách hành lý giúp tôi, cùng chậm chạp trở về thôn.
Trong thôn làng nhỏ này, hầu hết mọi người đều có quan hệ họ hàng với nhau, nghe nói con gái nhà họ Lâm học tập ở thủ đô, giờ dẫn bạn trai cùng về, đây là chuyện vui hiếm có trong thôn nên mọi người đều tề tựu đến nhà họ Lâm để hỏi thăm. Lâm Bạch Thủy nhìn thấy bố mẹ thì khóc nức nở, sau đó thì giới thiệu người yêu mình một cách đầy tự hào với hàng xóm láng giềng.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ vợ. Bố vợ là một người đàn ông trung niên cao lớn, không dưới 1.9 mét, lưng hùm eo gấu, tóc cắt bằng, rất kiệm lời, là hình tượng một công nhân lâu năm. Nghe nói thân thế của bố vợ cũng tương tự như tôi, mất bố mẹ trong thời kỳ kháng chiến, lúc giải phóng đã theo hơn một trăm ngàn cán bộ đảng cộng sản lưu lạc đến Quan Đông, sau khi đất nước ra đời thì định cư ở Thẩm Dương, lấy con gái của một gia đình làm nông ở đó, chính là mẹ vợ tôi. Mẹ vợ lại là một phụ nữ nông thôn không cao, rất nhiệt tình, xem ra Lâm Bạch Thủy giống bố cô ấy nhiều hơn.
Người Đông Bắc rất hiếu khách, các ông lão ngồi trên giường đất ăn uống, tôi cũng đói đến hoa cả mắt rồi nên cũng không khách sáo nữa. Người ta nói không đánh không quen biết, không ít thanh niên vừa sờ khuôn mặt bị đánh sưng phù vừa mời rượu tôi: “Con rể nhà họ Lâm à, cậu đúng là không phải dạng vừa, chúng tôi mười chấp một, cậu lại không có gì trong tay, vậy mà không những không thất thế mà còn khiến chúng tôi ăn đủ.”
Mọi người cứ chén chú chén anh mãi, cũng không biết là đã uống bao nhiêu rồi, đầu óc nửa tỉnh nửa say, tôi vỗ vai chủ nhiệm đội trị an rồi hỏi: “Ông anh này, tôi thấy rất lạ luôn, chỉ có mấy tên trộm mộ, lại là trộm mấy ngôi mộ ngoài bãi tha ma chứ không phải mộ tổ của nhà anh hay gì, sao phải kinh ngạc như đón kẻ địch thế?”
Ai ngờ, tôi mới hỏi vậy, chủ nhiệm đội trị an đang say túy lúy bỗng tỉnh táo lạ thường, nắm chặt tay tôi rồi nói: “Chú em à, cậu ở Bắc Kinh lâu tất nhiên là không biết tình hình ở chỗ chúng tôi. Hôm nay các cậu cũng may đó, chỉ gặp phải mấy tên trộm mộ, sau đó lại gặp luôn bọn tôi, nếu không thì đã rắc rối to rồi!”
Tôi ngạc nhiên, thấy vấn đề lớn vội hỏi ngay: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như là nghiêm trọng lắm thì phải!”
Chủ nhiệm đội trị an nhíu đôi lông mày rậm, mãi sau mới nói: “Là chuyện rất nghiêm trọng! Khu vực thôn làng bên này của chúng tôi trước đây là nơi đặt phần mộ của hoàng đế Mãn Thanh, nhưng giờ là xã hội chủ nghĩa rồi nên không mấy ai quan tâm đến mấy nơi phong kiến cổ xưa này nữa. Nhưng mà có chuyện lạ xảy ra, bắt đầu từ nửa năm trước, quanh đây bắt đầu xuất hiện một nhóm trộm mộ, bọn chúng không trộm hoàng lăng, không trộm nhà địa chủ mà chuyên đi trộm những ngôi mộ cổ xưa. Hơn nữa, thứ mà chúng trộm cũng không phải là tiền tài báu vật chôn theo người chết mà lại là xương người!”
Những ngày tháng đi khắp nơi truy bắt bọn trộm mộ, tôi cũng đã từng “nằm vùng” để làm nghề “trộm mộ” này trong mấy ngày, chỉ thấy chúng lấy tiền tài, đồ cổ chứ làm gì có ai thích xương người chết đâu! Nghe nói ở nước ngoài có vài người trong nghề chuyên thu thập xác ướp, nhưng ít nhất cũng phải là xác từ mấy ngàn năm trước, nhưng loại này rất hiếm khi xuất hiện trong những ngôi mộ như thế này, nếu muốn đi trộm thì ít ra cũng phải đến những nơi dễ hình thành xác ướp như Tân Cương mới đúng chứ. Tôi lại suy nghĩ thật kỹ rồi hỏi: “Lẽ nào là để làm thuốc dẫn? Tôi nghe nói có một số loại xương người chết có thể chữa bệnh.”