• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi và cô gái nhỏ kéo Batel đang bị thương nặng vào một cái lỗ an toàn, sau đó xé chiếc áo ba lỗ ra băng bó đơn giản, tiện tay lục trong người anh ta được một ít đạn và một con dao găm. Tôi nhặt cây súng trường của Batel lên, đây là loại súng trường bán tự động kiểu 56 rất cũ, bởi vì tốc độ bắn chậm, dung lượng đạn cho vào có hạn nên từ thời kỳ tôi đi lính về, nó đã bị đào thải rồi. Ưu điểm duy nhất của nó là súng khá nặng, khi đánh tập kích sẽ có hiệu quả cực tốt. Tôi ấn từng viên đạn vào súng, vốn định gắn dao găm vào đầu súng nhưng nghĩ thế nào lại đưa dao cho cô gái nhỏ để làm vũ khí phòng thân.

Hai người chúng tôi một trước một sau chui vào trong hang động hình chuông, ngó thấy con quái vật ếch không hề phòng bị gì, chắc nó nghĩ chúng tôi đều bị đập chết hết rồi, đang ngồi xổm sục sạo trong đống xác chết. Nghe thấy tiếng động của chúng tôi, nó quay đầu cười lạnh. Hai mắt của nó màu đỏ toàn là tia máu, miệng nhồm nhoàm cắn một ngón tay. Nó đang ăn thịt người!

Da đầu tôi tê rần, tôi lập tức giơ súng lên bắn. Tôi là người từng được huấn luyện bắn súng chính quy, lại từng cầm súng lên chiến trường chiến đấu, nên xét về độ chuẩn xác hay tâm lý khi bắn đều vượt xa so với Batel. Chỉ thấy con quái vật ếch như quỷ mị, nhanh chóng tránh được. Tôi nổ súng liên hoàn nhưng đều không trúng, còn không cẩn thận để nó chạy vào trong bóng tối, nhất thời không nhìn thấy nó đâu cả. Tôi thầm cảm thấy tiếc nuối, nếu có một khẩu súng trường hoàn toàn tự động kiểu 56 thì tôi đã sớm cho nó tan xác rồi.

Tôi ra hiệu bảo cô gái nhỏ đến gần, đừng cách tôi quá xa, hai tay tôi đỡ súng, mắt nhìn kỹ vào trong bóng tối. Vốn dĩ đèn trong tháp quỷ U Minh có thể chiếu cho hang động hình chuông này sáng như ban ngày, nhưng bởi vì chấn động do vụ nổ nên có mấy ngọn đèn bị rơi xuống, hình thành mấy mảng tối. Đến lúc mắt tôi sắp hoa hết cả lên rồi thì đột nhiên có một thứ bay ra!

Tôi vội vàng nổ súng, hình như thứ đó đã bị bắn nát như chém dưa hấu rồi. Nước bắn ra tứ phía, văng vào người tôi! Tôi ngửi thấy mùi này lạ lạ, không hay rồi, mắc bẫy rồi! Tôi lập tức phản ứng lại, đây là một cái đầu người, con quái vật muốn dụ cho tôi tiêu hao hết đạn. Sau hai lần nổ súng, mười viên đạn đã bay sạch sẽ.

Một tay tôi đỡ khẩu súng, một tay còn lại chậm rãi lần vào trong túi tìm số đạn còn lại, con quái vật lao đến với tốc độ nhanh như tên bắn, đá bay khẩu súng của tôi. Tôi và nó vật lộn với nhau, dùng nắm đấm đấm vào đầu đối phương mấy mươi phát đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng con quái vật đó không hề để ý mà giống như đang phát điên, tôi sắp đi đời rồi.

Rầm!

Một mồi lửa đập vào người con quái vật, khiến nó bốc cháy hừng hực.

Vậy mà tôi lại quên cô gái nhỏ, thật ra cũng không phải là quên mà là tôi không nghĩ đến sức chiến đấu của cô ấy, lúc này cô ấy đã giúp tôi một việc lớn.

Tôi vội vàng rút lui, ngọn lửa đó cũng dần yếu đi. Hóa ra cô nhóc dùng chiếc đèn dầu xương người tôi lấy từ dưới lăng mộ lên ban nãy vẫn còn vứt ở đây, ngọn lửa khiến con quái vật ếch phải ôm chặt mặt kêu gào thảm thiết nhưng vẫn không chết. Dần dần, trên đỉnh đầu của nó xuất hiện một quầng sáng màu xanh lam trông như quầng sáng của thần tiên vậy. Quầng sáng chậm rãi mở rộng to bằng một quả bóng chuyền, bao bọc lấy phần đầu của con quái vật ếch.

Tôi và cô gái nhỏ đồng thời trợn mắt, cho dù là trong bức tranh đá với những đường nét đơn giản về người nguyên thủy hay là bức hình xăm trên da người của người Mông Cổ, thì con ác ma xuất hiện trên đó có hình dạng giống hệt với con quái vật ếch lúc này.

Quầng sáng màu xanh lam đó dần dập tắt ngọn lửa, cũng vì vậy mà con quái vật đã có thể buông được hai tay ra, toàn bộ da mặt của nó đều đã bị thiêu cháy hết. Mí mắt tróc ra, hai nhãn cầu màu đỏ đầy tia máu lộ hẳn ra ngoài. Mũi chỉ có hai cái lỗ, miệng nhe ra cười hung ác để lộ hàm răng toàn những chiếc răng nanh trắng ởn, đáng sợ hệt như ma quỷ!

Ban nãy cô gái nhỏ chỉ gan dạ nhất thời chứ không phải đã tăng thêm lòng dũng cảm, lúc này, Lâm Bạch Thủy đã sợ hãi đến mức hét toáng lên, ngã ngồi trên mặt đất!

“Mau lùi vào trong khe hở bên kia đi!” Tôi gọi to.

Vốn không có cách nào có thể đối phó với con quái vật có tốc độ kinh người trong một không gian rộng lớn như thế này được, huống hồ tôi đã sắp dùng hết đạn rồi, chỉ đành lùi về một nơi nhỏ hẹp để nghênh chiến.

Tôi kéo cô gái nhỏ lên, vừa đánh vừa lùi, tiến vào khe hở trong hang đá. Không gian ở đây có hạn, rất dễ bị phục kích. Con quái vật gian xảo không chịu tiến vào, tôi cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Đó là gì vậy?” Cô gái nhỏ trốn sau lưng tôi đột nhiên lên tiếng.

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy, sắc mặt lập tức tái đi. Phía sau lưng tôi là một tảng đá, ban nãy chiến đấu hăng quá khiến một viên đạn bắn vào, làm rơi một lớp đất đá màu trắng xuống, lộ ra màu xanh lam óng ánh bên trong. Thứ bột màu xanh lam đó bay khắp nơi như khí độc, tôi chưa kịp làm gì thì nó đã bao trùm xung quanh tôi rồi. Tôi vừa cố gắng xua tay vừa ho sặc sụa. Hít phải không ít khói màu xanh lam, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, dần mất đi sự tỉnh táo…

Đây là đâu?

Tôi mở mắt ra, tôi vẫn còn sống sao!

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần! Không đúng, tại sao tôi lại xuống nước được vậy?

Bên cạnh tôi là một mảng cuồn cuộn màu xanh lam, có vô số loài tôm cá kỳ lạ bơi qua bơi lại, dường như tôi chính là một quả bóng đang bập bềnh trong nước. Tuy đang ở trong nước nhưng tôi lại hít thở không thoải mái một chút nào, vẫn giống hệt như lúc ở trên đất liền.

Trước mắt tôi lại đột nhiên tối om, đầu đau như búa bổ. Khi mở mắt ra, cô gái nhỏ đang ở cách tôi không xa, cả người co cụm lại run bần bật. Một đôi mắt đang mở to nhìn tôi chằm chằm cực kỳ sợ hãi, tôi hơi động đậy một chút, cô ấy bèn hét lên như phát điên: “Đừng qua đây, đừng qua đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK