“Phát xít Đức”.
Liên tưởng đến những tiêu chuẩn của phát xít Đức thường thấy trong các bộ phim về Thế chiến II của Liên Xô, tôi buột miệng kêu lên. Trong bầu không khí quỷ dị này, Vương Văn Lâm lại phì cười, tôi lập tức hối hận, chẳng lẽ tôi nhận nhầm rồi sao?
Cô nhóc Lâm Bạch Thủy khí thế bừng bừng, dùng lời nói công kích tôi: “Đồ ngốc, đây mà là biểu tượng của Đức quốc xã hả? Đây rõ ràng là chữ vạn được Võ Tắc Thiên khâm điểm, tượng trưng cho sự may mắn. Còn biểu tượng của Đức quốc xã là hình ngược lại, đọc là chữ vạn ngược. Hơn nữa phát xít Đức không đánh lại Liên Xô mà chạy đến Trung Quốc làm gì? Cùng tìm đường chết với bọn quỷ Nhật hả?”
Tôi rất khó chịu khi bị một cô nhóc dạy dỗ nhưng lại ngại bộc phát trước mặt Vương Văn Lâm, đang định hung dữ lại thì mặt đất đột nhiên kêu rầm rầm, như thể có hàng trăm chiếc xe tăng đang chạy ngang qua làm rung chuyển trời đất. Sau đó lại có một loạt âm thanh lạch cạch giống như những bánh răng khổng lồ đang chuyển động phát ra từ dưới mặt đất. Những chiếc đèn dầu xương người vẫn đang được xếp thành hình chữ vạn ngay ngắn bắt đầu chuyển động một cách chậm rãi, tạo thành một vòng tròn. Mặt đất ở trung tâm bị tách thành hai nửa, một chiếc hộp lớn trông giống như chiếc quan tài đang xoay tròn từ từ trồi lên. Chúng tôi không khỏi nín thở, mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó. Thật ra, lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi rồi, tôi thầm nghĩ, nhỡ đâu kích hoạt một cơ quan giết người nào đó, tôi sẽ kéo Vương Văn Lâm chạy ngay.
Cuối cùng, chiếc quan tài cũng trồi lên khỏi mặt đất, hoàn toàn lộ ra dưới ánh ánh sáng của những chiếc đèn dầu xương người, nhưng nó lại khiến tôi cực kỳ thất vọng. Tôi tưởng rằng, nhân vật có khả năng xây dựng một cung điện khổng lồ dưới lòng đất và chiếc tháp quỷ U Minh mấy trăm tấn như thế này thì chí ít cũng sẽ làm thứ quan trọng nhất này trông đẹp đẹp một chút, nào ngờ chiếc hộp xuất hiện trước mắt này lại là một khúc gỗ to bằng ba người ôm, bên ngoài sơn màu đỏ. Trải qua mấy trăm năm, chiếc quan tài cũng không có lấy một vết nứt nào, vẫn được đóng chặt như cũ. Nhưng tôi nhìn thấy một lớp mạ vàng nhân tạo ở phần giữa khúc gỗ, có vẻ như đã bị ai đó động tay chân vào.
Vương Văn Lâm vui mừng khôn xiết, ánh mắt giống hệt như khi nhìn thấy bức tranh đá cổ, có khi còn vui mừng cuồng nhiệt hơn cả lần trước. Với cô ấy mà nói, khúc gỗ ở phía đối diện giống như việc đang đói bỗng có cơm ăn, lưu manh nhìn thấy mỹ nữ, đôi chân của cô ấy đang không ngừng bước về phía khúc gỗ.
Lúc cô ấy đang định bước qua ngọn đèn dầu xương người, tôi bỗng bật dậy hét lớn: "Cẩn thận!"
Mặt đất chỗ ngọn đèn dầu xương người bùng lên một ngọn lửa, may mà tôi kịp thời kéo Vương Văn Lâm nên cô ấy không bị lửa bén vào. Ngọn lửa màu lam âm u lan vào đống xương khiến chúng cháy rụi giống như những cây đèn cầy.
“Nguy hiểm quá!”
Trán tôi chảy đầy mồ hôi hột, may mà tôi phản ứng đủ nhanh, ban nãy mọi người đều chăm chú nhìn về phía khúc gỗ, chỉ có tôi chú ý đến phần mặt đất phía dưới ngọn đèn dầu xương người, bất ngờ có ngọn lửa bùng lên, cháy lan về phía Vương Văn Lâm.
Phía trước dần xuất hiện một ngọn lửa nóng rực, tôi thầm cảm thấy kỳ lạ, sao lại cháy vậy nhỉ? Lẽ nào nhiệt độ của đèn dầu xương người lại cao đến thế, đốt cháy được cả đá? Trong phút chốc, tôi chợt nhận ra ngọn núi Đe này vốn là một ngọn núi lửa đã tắt, mắc-ma dưới lòng đất không thể phun lên nhưng vẫn chưa tắt hẳn, khi mặt đất bị nứt ra mới có thể trào lên thôi.
Tôi sợ Vương Văn Lâm sẽ lại gặp phải nguy hiểm nên cứ thế cưỡng chế kéo cô ấy đi.
Ngoài sự phấn khích, Vương Văn Lâm đã chuyển hóa tâm trạng không thể đến gần khúc gỗ kia thành sự kích thích, rồi nói với tôi: "Cậu biết chúng ta vừa phát hiện ra điều gì không? Kỳ Ác Ôn Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân… cũng chính lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn đấy! Một phát hiện vĩ đại biết nhường nào, còn vĩ đại gấp bội so với việc phát hiện ra tượng đất Binh Mã Dũng. Bởi vì người Mông Cổ có phong tục chôn cất bí mật, khi chết đi sẽ được mai táng ở những nơi không ai biết đến, không có ngoại lệ. Những người chôn cất thi thể của hoàng đế đều là những cận vệ trung thành nhất, sau khi chôn xong họ cũng sẽ tự sát tuẫn táng theo. Bởi vậy, lăng tẩm của các đời hoàng đế Mông Cổ đều trở thành câu đố không có lời giải đáp, đặc biệt là vị quân vương đầu tiêu của người Mông Cổ - Thành Cát Tư Hãn! Tương truyền rằng vị tướng trung thành nhất của Thành Cát Tư Hãn đã tuân theo di nguyện “không phát tang”, bí mật chôn cất thi thể của ông ở nơi đã được lựa chọn sẵn, sau đó, vị tướng lĩnh trung thành này đã diệt khẩu toàn bộ binh sĩ biết chuyện này, một mình trở về Đại Đô, nhưng đã ngay lập tức bị con trai thứ tư của Thành Cát Tư Hãn là Thác Lôi giết, vì vậy bí mật về lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn mãi mãi bị chôn vùi trong địa ngục của người chết. Tôi đọc cuốn sổ ghi chép màu đen của người Nhật Bản mới biết, sau này không biết tại sao người Nhật lại biết được bí mật này, bèn phái một tiểu đội quân Quan Đông đến khảo sát trước, nhưng lại chết một cách thần bí. Chúng ta làm theo cách mà họ ghi lại, cuối cùng cũng tìm được lăng mộ của kẻ thống trị chinh phục được nhiều đất đai nhất, giết nhiều người nhất thế giới! "