• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi dần hiểu được tâm trạng của chú họ bèn hỏi: "Lẽ nào anh muốn tôi âm thầm điều tra sao?"

Chú họ vỗ vai tôi: "Đúng vậy! Một là, tôi thấy cậu là người ngoài thôn, lạ mặt, không quá khiến người ta nghi ngờ; hai là, cậu xuất thân bộ đội, có năng lực trinh sát và chống trinh sát nhất định. Hơn nữa, thân thủ của cậu tốt, một đánh mười cũng không làm khó được cậu, thừa năng lực tự vệ. Thật sự làm phiền cậu rồi! Ngoài ra chúng tôi cũng sẽ không để cậu làm việc không công. Huyện đã cho kinh phí phá án là một ngàn đồng, giả sử cậu trinh sát được manh mối quan trọng, chắc chắn tôi sẽ không keo kiệt với cậu!"

Đột nhiên tôi lại nóng lòng muốn thử, tuy nhiên thứ thu hút tôi là một ngàn đồng kia cơ. Những ngày qua tôi luôn ăn uống bằng tiền của Lâm Bạch Thủy, một người đàn ông mà sống dựa vào phụ nữ thì thật sự quá mất mặt, phải tìm cách kiếm tiền mới được! Trình độ văn hoá của tôi thấp, chỉ biết làm mấy việc chân tay, nếu có thể lấy được một ngàn đồng này thì sẽ nhiều hơn lương mấy tháng của Lâm Bạch Thủy cộng lại rồi!

Tâm trạng của tôi vui vẻ lạ thường, bàn bạc với chú họ một vài vấn đề chi tiết. Tiệc rượu tàn, Lâm Bạch Thủy dọn dẹp xong bèn lên giường chen chúc với tôi. Tôi hỏi: "Trông em cứ nơm nớp lo sợ, sao vậy, lo lắng cho anh à?"

Lâm Bạch Thủy thở dài: "Anh mới đến đây, đâu biết tình hình như thế nào, từ nhỏ em đã sợ chú họ này rồi, không phải anh ta biết đánh nhau, nếu là đánh nhau, em trai em còn cao to hơn. Chỉ là người này lòng dạ sâu xa, vậy mà hôm nay lại nói hết sạch cho anh nghe như thế, em càng nghe càng sợ, anh ta từng bước dẫn anh vào tròng, lợi dụng điểm mạnh của anh, dụ dỗ đẩy công việc nguy hiểm này cho anh. Anh bảo em có thể yên tâm được không?"

Tôi chợt ngẩn người, không ngờ Lâm Bạch Thủy lại nghĩ sâu xa như thế, nhưng trong lòng tôi không phục bèn phản bác lại: "Em lo gì chứ, anh còn có thể trở về từ chiến trường cơ mà, chẳng lẽ người trong thôn dã còn ghê gớm hơn cả những người biết dùng súng trường tự động kiểu 56 hay sao? Anh với em đã trải qua không ít chuyện rồi, có lần nào anh không biến nguy thành an đâu. Không cần lo lắng đâu, anh sẽ trở về mà!"

Lâm Bạch Thủy đưa tay ôm chặt tôi, tôi cảm nhận được cô ấy đang khóc, đó là những giọt nước mắt lo lắng cho tôi!

Ngày hôm sau, tôi vác một cây gỗ, ăn mặc rách rưới, hoá trang thành một lưu dân Tô Bắc. Quê tôi ở Hoài Nam, vốn đã rất gần Tô Bắc, nói giọng Giang Nam rất chuẩn, ngay cả người Đông Bắc cũng không nhận ra. Có rất nhiều người Tô Bắc đang kiếm kế sinh nhai ở Đông Bắc nên vẻ ngoài này của tôi cũng không hiếm lạ lắm.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái rét cắt da của vùng Đông Bắc, ra khỏi nhà, đi trên lớp tuyết dày nửa thước, đập vào mắt tôi là mênh mông tuyết trắng, hà hơi cũng ra khói trắng khiến mắt cũng cảm thấy đau. Tôi day day hai mắt rồi bắt đầu lên đường, đi đến gần đường giao giữa các thôn, cũng chính là một chợ tập trung, tìm cơ hội chạy vào thôn Hoàng Lăng.

Đang đi, đột nhiên có một người gọi tôi: "Này, thằng Tô Bắc kia!"

Tôi quay người lại, trước mặt tôi là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, dáng người không cao, mặt vuông chữ điền, mũi lạc đà, tóc dày rậm, mắt híp thành một đường thẳng, thỉnh thoảng mở ra để lộ vẻ dữ dằn, hung hăng hỏi tôi: "Này, thằng Tô Bắc, muốn kiếm sống không?"

"Kiếm gì sống?" Tôi dùng khẩu âm Giang Hoài nói chuyện.

Tên đó nói: "Tao muốn đào một cái hầm để dự trữ củ cải."

Tôi nói: "Mùa đông tuyết rơi dày như này, đất cứng lắm! Sao mà đào được?"

Người kia nói: "Nói ít thôi, tao cho mày ba mươi đồng, mày đến thôn Hoàng Lăng đào hầm, có làm không?"

Tôi đắn đo một lát, ba mươi đồng không phải là một con số nhỏ, người này hào phóng nhưng nhìn vẻ ngoài lại không giống thế, ăn mặc thì bình thường, trong đó chắc chắn có điều bất thường, lại còn ở thôn Hoàng Lăng. Tôi vội nói: "Được, được, ba mươi đồng, không được thiếu đồng nào đâu đấy nhé!"

Tôi đi theo người đàn ông đó mấy dặm đường đến thôn Hoàng Lăng, bước vào một căn nhà lụp xụp, tồi tàn, mái nhà bằng đất cực kỳ thấp dựng trong thôn theo hướng nam bắc đứng trước nhà có thể nhìn thấy hết xung quanh. Tôi luôn cảm thấy dường như căn nhà này có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Tôi nhìn ngang ngó dọc, Tên đó hung hăng quát: "Mày nhìn gì mà nhìn!"

Tôi rùng mình: "Tôi cảm thấy âm khí ở đây nặng quá!"

Tên đó quát: " m khí con khỉ, bảo mày làm việc thì làm đi. Kia, chỗ trước nhà kia đã được xúc hết tuyết đi rồi, tao đã khoanh vùng sẵn, mày đào theo đường đó, nhớ là đừng có vượt khỏi ranh giới!"

Chỉ thấy trên mảnh đất đen có đường ranh giới được vạch sẵn bằng đá cuội, tôi thầm nghĩ người này làm việc cũng tỉ mỉ đấy chứ. Hắn ném cho tôi một cái cuốc, một cái xẻng, đầu tiên là dùng lửa đốt cho mềm đất ra, sau đó tôi hà hơi vào lòng bàn tay, nhặt cuốc lên bắt đầu đào, Tên đó thì đứng đó canh chừng. Đào mãi cũng ra được hình dạng của một cái hang, lúc tôi đào theo bờ phía tây thì đụng phải một tảng đá lớn, vì để đào được tảng đó đó đi, tôi không thể không thay đổi đường ranh giới rộng ra một chút, đột nhiên có một thứ gì đó màu trắng rơi từ trong đất ra. Tôi tò mò nhặt lên xem thử, quan sát kỹ càng thì không khỏi sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK