Tôi quay người chạy đến bệnh viện của trường, nghe ngóng được phòng bệnh của Lâm Bạch Thủy, thấy cô ấy đang được đồng nghiệp chăm sóc. Vừa nhìn thấy tôi, họ đã nhao nhao nói “người yêu của Lâm Bạch Thủy đến chăm sóc cô ấy rồi”.
Tôi lắc đầu trong sự bất lực, Lâm Bạch Thủy thật sự là cô gái không có sở trường che giấu tâm sự trong lòng, vừa sốt cao đã nói sảng, trong cơn mê liên tục gọi tên tôi. Mặc dù địa vị chênh lệch nhiều nhưng may mắn thay, năm đó sinh viên đại học được khuyến khích kết giao với giai cấp công nông binh, nên một quân nhân đã giải ngũ và hiện giờ là công nhân lò hơi như tôi cũng không đến nỗi bị phân biệt đối xử.
Lâm Bạch Thủy bị cảm rất nặng, bệnh tình tạm thời được kiểm soát nhưng phải ở viện quan sát vài ngày. Thời gian này cũng không có nhiều người bị ốm nên trong phòng bệnh chỉ có hai người chúng tôi. Tôi không có tiền mua chỗ nằm, chỉ đành nằm bò ở mép giường bệnh của cô ấy để nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, tôi mở to hai mắt, chợt cảm thấy sợ hãi.
Đêm nay trăng sáng, dưới ánh trăng trong trẻo, chiếc áo Lâm Bạch Thủy thay lúc sáng đang lơ lửng trên không trung. Ánh trăng xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, bên trong chiếc áo trống rỗng chẳng có gì, nhưng lại giống như có một người trong suốt đang mặc áo của cô ấy, từng bước chậm rãi đi ra ngoài.
Ma mặc áo!
Tương truyền, ma không có thực thể, nếu muốn hiện thân thì phải nhập vào một thứ gì đó, lý tưởng nhất là nhập vào quần áo của người sống. Con ma này muốn làm gì? Giờ nghĩ lại mới thấy lần bệnh nặng này của Lâm Bạch Thủy cũng khá kỳ lạ. Mặc dù cô ấy khá gầy nhưng luôn rất khỏe mạnh, cho dù sống trong điều kiện khắc nghiệt, ăn gió nằm sương ở thảo nguyên Nội Mông Cổ thì cô ấy vẫn có thể kiên trì giống binh sĩ đã trải qua huấn luyện đặc biệt như tôi.
Ma mặc áo lơ lửng trong không trung sau đó dần di chuyển ra cửa phòng, ống tay áo trống trơn phất phơ trong không khí, một tiếng “cạch” vang lên, khóa cửa được mở ra, sau đó chiếc áo bay ra khỏi phòng. Tôi lặng lẽ bám theo sau, rất sợ bị nó phát hiện.
Đêm hôm khuya khoắt, hành lang của bệnh viện trường học cực kỳ yên tĩnh, bóng đèn mười lăm vôn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chiếu vào chiếc áo đang bay lơ lửng giữa không trung, trông cực kỳ quỷ dị. Ma mặc áo di chuyển đến cổng chính, tầm nhìn của bác sĩ trong phòng trực ban bên ngoài bị cửa sổ che khuất, chỉ nhìn thấy nửa chiếc áo sơ mi màu trắng, bác sĩ bèn đứng dậy hỏi: “Ai đấy, nửa đêm…”
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, bác sĩ đáng thương bị dọa đến ngất lịm đi rồi. Ai nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này mà không sợ chứ? Kể cả là tôi thì cũng chỉ cố gắng lấy hết can đảm ra thôi, bám theo nó là thật, nhưng hai chân đã sớm mềm nhũn ra rồi.
Ma mặc áo bay lơ lửng trong vườn trường tĩnh mịch, may mà lúc này đang là nửa đêm, gần như không có mấy người loanh quanh ở bên ngoài, nếu không, nhìn thấy một bộ quần áo đang lơ lửng trong không trung như thế, phía sau lại có một người đàn ông đang lén lút bám theo, cảnh tượng này chắc sẽ ly kỳ lắm đây!
Ma mặc áo càng đi càng xa, không ngờ nó lại đi đến bờ hồ Vị Danh. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đúng là oan hồn của Hòa Thân đang tác oai tác quái, chỉ là giày vò Lâm Bạch Thủy như vậy để làm gì chứ, dứt khoát mê hoặc cho cô ấy treo cổ hoặc nhảy sông cho rồi, làm vậy chẳng phải sẽ đơn giản hơn nhiều hay sao?
Vườn hoa bên bờ hồ Vị Danh khiến ma mặc áo quyến luyến, nếu quan sát từ khoảng cách xa thì trông nó giống như một cô gái có vóc dáng cao ráo mặc áo sơ mi trắng đang nhân lúc trăng sáng ngắm hoa, nhìn gần mới thấy là một ma vật không tay không chân không đầu đang lơ lửng giữa không trung.
Trước đây tôi từng nghe người già ở quê kể, bởi vì hồn ma không có thực thể nên chỉ cần lấy đi vật mà nó nhập vào thì nó sẽ phải ở lại chỗ cũ không thể rời đi. Ông đây hạ được cả U Phù Du Linh hoành hành ngang ngược ngàn vạn năm, chẳng lẽ lại phải sợ hồn ma nhỏ bé nhà mi à? Tôi cắn chặt răng nhảy vọt ra khỏi bụi hoa nhào về phía ma mặc áo!
Tôi vọt người qua cướp được chiếc áo của Lâm Bạch Thủy, nhưng vừa quay người thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Rõ ràng là ban đêm, vậy mà vừa chớp mắt đã biến thành ban ngày. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, bốn phía giăng đầy sương mù, chỗ vừa rồi thấp thoáng có một bóng người, tôi bèn lại gần thì nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trong bụi hoa, trên người mặc trang phục thời Mãn Thanh, trong tay cầm một chiếc giày thêu hoa.
Tôi bèn gọi: “Cô gì ơi?”
Tôi gọi liền mấy câu cũng không thấy cô gái trả lời, chắc không phải là bị điếc đấy chứ? Tôi đưa tay qua, không ngờ lại có thể xuyên qua cơ thể cô ấy, tôi không khỏi sững người, đây chỉ là ảo giác!
Trong lúc tôi đang đơ người, cô gái ấy đột nhiên đặt chiếc giày thêu hoa xuống, vui vẻ đứng lên, ngại ngùng nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi lập tức quay đầu lại, sau lưng tôi có một người đàn ông đang đứng. Tôi há hốc miệng, thình lình lùi về phía sau mấy bước, nhưng tôi cũng chợt nhận thức được rằng, đây chẳng qua chỉ là ảo giác, không cần phải căng thẳng!