Vừa nhảy vào tôi đã tiếc hùi hụi, gió bên tai thổi vù vù, sợ là cũng phải cao đến mấy chục mét. Nếu ngã xuống thế này thì liệu có sống được không? Hay là đã sớm biến thành tương thịt rồi!
Chỉ là tốc độ rơi quá nhanh không cho phép tôi suy nghĩ nhiều. Đột nhiên hai chân tôi rung lên giống như bị mắc kẹt trong đống bột mì rồi theo đà cứ tiếp tục lún xuống. Tôi bật cả người lên trên, vậy mà lại có thể thoát ra được, sau đó lộn vài vòng mới có thể dừng cái đà này lại. Tôi ngã đến nỗi đầu óc choáng váng, trên người tôi ngoại trừ chút bụi đất thì cũng thấy không bị thương ở đây, đúng là kỳ tích!
Tôi bịt mũi, mùi lưu huỳnh ở đây quá nồng, chắc là một mảng tro núi lửa đã tình cờ cứu được tôi, không biết tình hình của Vương Văn Lâm thế nào rồi, tôi vội vàng đứng dậy gọi to: "Chị Văn Lâm, chị Văn Lâm!”
“Tôi ở đây…”
Một giọng nữ yếu ớt vang lên ở một nơi cách tôi không xa. Tôi mở tò mò mẫm về phía đó, bỗng chạm vào một khối thịt mềm mềm. Tôi giật mình vội vàng rụt tay lại, nhưng đối phương lại vươn tay giữ chặt cánh tay tôi. Hai người sờ sờ mò mò, xác nhận đúng là đối phương mới thở phào một hơi.
Vương Văn Lâm cười khúc khích, không những không lo lắng về tình cảnh đang gặp phải mà ngược lại còn cười rất vui vẻ, đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.
Một chiếc mũ bảo hiểm đột nhiên được đội lên đầu tôi, Vương Văn Lâm nói: "Cậu mới cần phải cẩn thận, trong trường hợp như vậy mà vẫn nhớ đưa mũ bảo hiểm cho tôi trước, vậy nên tôi không so đo chuyện ban nãy nữa.”
Tôi lúng túng, không biết phải nói gì, chỉ ngượng ngùng gãi đầu: "Chị Văn Lâm, tôi không cố ý..."
Vương Văn Lâm khẽ nói: “Em trai ngốc, sao tôi có thể trách cậu được chứ? À cậu có đem theo dụng cụ chiếu sáng không?”
Do ban này chỉ lo giữ mạng nên mấy dụng cụ bên cạnh đều không kịp đem theo, chiếc đèn chiếu sáng trên mũ bảo hiểm cũng rơi hỏng rồi. Mọi thứ trước mắt tối đen như mực, chúng tôi chỉ có thể dìu nhau thận trọng tiến về phía trước. Lòng bàn chân dẫm lên tro núi lửa mềm, chúng tôi cứ thế bước từng bước một, bên tai vang lên âm thanh lạch cạch nhịp nhàng, rõ ràng không phải sản phẩm của tự nhiên, tôi đoán đó là cơ quan ngầm trong lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn. Mặc dù biết rõ có thể không thành công nhưng chúng tôi vẫn ôm hy vọng tiến về phía trước.
Đôi mắt của chúng tôi nhìn trong bóng tối rất lâu, dần dần thích ứng với ánh sáng mờ mờ, dường như có một tia sáng đỏ mờ ở phía xa. Càng đến gần, ánh sáng màu đỏ càng sáng, tiếng máy móc đang vận hành cũng càng lớn, giống như có hàng chục chiếc máy tiện đang đồng thời gào rú.
Vương Văn Lâm hào hứng kéo tôi chạy về phía trước, ánh sáng đỏ ấy sáng như ban ngày, cô ấy vui vẻ hét lên: "Chúng ta ra ngoài rồi!"
Sau đó, sắc mặt của cô ấy đột nhiên cứng đờ như thể bị đóng băng trong phút chốc, sau đó bất lực ngã khuỵu xuống.
Tôi im lặng, tưởng rằng chúng tôi đã có được một chút may mắn trong thế giới tăm tối chưa biết là đâu này, nhưng bây giờ lại hoàn toàn tuyệt vọng! Đúng vậy, đây chính là khu vực vận hành của các thiết bị bên trong lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, chính kiệt tác bánh răng khổng lồ được đúc bằng kim loại này đã đẩy tháp quỷ U Minh và quan tài của Thành Cát Tư Hãn ra ngoài. Vừa rồi tôi cũng luôn thắc mắc, phải là một sức mạnh như thế nào mới có thể đẩy được hàng chục tấn bạc ra như thế! Ngay cả khi có sự trợ giúp của các thiết bị hiện đại thì ít nhất cũng phải cần đến hàng trăm chiếc ròng rọc cùng hoạt động, vậy người cổ đại đã sử dụng thứ gì? Tôi đoán không phải sức mạnh của tự nhiên, cũng không phải sức nước hay sức gió, bởi vì cao nguyên Nội Mông khô hạn chỉ được vài chục mm mưa mỗi năm, gió có mạnh đến đâu thì cũng không thể tồn tại dưới lòng đất sâu hơn một trăm mét. Vì vậy, người xưa đã sử dụng một loại năng lượng mà người hiện đại chúng ta không dám đụng tới... đó là nhiệt năng của mắc-ma!
Hiện giờ chúng tôi đang ở trên một vách núi dựng đứng, đối diện với một tổ hợp máy móc khổng lồ, có lẽ nó có thể dẫn chúng tôi đi thẳng ra bên ngoài, nhưng một con sông mắc-ma rộng bảy tám thước lại đang chặn ở phía trước. Mắc-ma màu đỏ cam không ngừng cuộn trào, gợn sóng nóng bỏng phả vào mặt như thiêu đốt. Dòng mắc-ma này đập vào các bánh xe kim loại khổng lồ làm phát ra tiếng chuyển động lạch cạch. số bánh xe nước bằng kim loại khổng lồ, quay bằng một tiếng lách cách, các bánh răng đem theo linh kiện màu đen kéo mãi ra xa.
Chúng tôi hoàn toàn không có cách nào vượt qua sông mắc-ma này! Còn nếu quay lại, mọi thứ tối om không nhìn thấy gì cả, chưa biết chừng lại bị lạc đường rồi cứ thế chết dần chết mòn!
Tôi bất lực cúi đầu ngồi xuống, lòng thầm nghĩ, tuy tôi chỉ là một tên lưu manh, không vợ con, không cha mẹ, cũng chẳng có gì để tôi phải bận tâm, nhưng dù sao thì cũng sẽ tiếc mạng, trong đầu tôi lúc này mù mịt, không nghĩ được gì. Đang lúc tâm trạng bí bách nặng nề, một đôi tay mềm mại lành lạnh từ phía sau lặng lẽ ôm lấy cổ tôi, hai mảng thịt mềm áp sát vào lưng tôi, hơi thở thơm như hoa lan phảng phất bên tai: "Hằng Hoài, cậu vẫn chưa phải là đàn ông đúng không..."
Tôi đơ người, tại sao tôi không phải là đàn ông chứ? Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy hai má của Vương Văn Lâm ửng hồng, trông cực kỳ quyến rũ. Cô ấy vốn đã là một người phụ nữ Giang Nam xinh đẹp xuất sắc, nhưng lúc này lại có một sự cám dỗ chết người, thậm chí đến giọng nói của cô ấy cũng rất hay: "Nào, chị dạy cậu trở thành đàn ông..."
Tôi bất giác làm theo sự hướng dẫn của Vương Văn Lâm, bên dòng sông mắc-ma nóng hầm hập, có hai người còn nóng bỏng hơn.