Cô gái nở nụ cười điềm đạm, giọng nói phổ thông mang khẩu âm Giang Chiết của người Thượng Hải vẫn không hề thay đổi: “Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau ấy nhỉ, đúng không Hằng Hoài?”
Đó chính là cô gái mà tôi đã cứu ở Đường Sơn, cô gái đã khiến tôi rung động, nhớ mãi không quên cho đến tận bây giờ.
Nhờ cuộc hội ngộ bất ngờ này mà tôi đã biết tên của cô ấy: Vương Văn Lâm (6)… một cái tên rất đẹp. Nhưng tôi lại nghe nói số mệnh của cô ấy không được tốt lắm, cha bị bức hại trong thời kỳ cách mạng văn hóa, chồng mất trong trận động đất ở Đường Sơn, hiện chưa đến ba mươi tuổi mà đã phải cô đơn một mình.
(6) Văn Lâm 玟琳: Đường vân trong ngọc.
Đội khảo cổ còn tuyển thêm hơn mười công nhân bốc vác, chính vì vậy tôi lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Hồ Phát Nhất, Quách Tiểu Tứ, Hoa Nhị!
Mọi người quen mặt nhau quá rồi, vừa nhìn thấy nhau đã kinh ngạc không thôi.
Hồ Phát Nhất há hốc miệng, sau đó gào lên đầy giận dữ: “Chu Hằng Hoài, mày ác quá! Làm người đừng có vô liêm sỉ quá như thế, khó khăn lắm bọn tao mới trốn ra được, thế mà mày vẫn không chịu buông tha à!”
Sao lại thế được nhỉ, tôi thầm cảm thấy khó hiểu, đám người này phạm tội trộm mộ, theo lý mà nói thì sẽ bị phán tám năm mười năm tù, còn phải đến Thanh Hải chịu gió cát chứ, sao có thể nhàn nhã chạy đến đội khảo cổ kiếm ăn thế được? Xem ra là cũng muốn mượn danh đội khảo cổ để tránh tai vạ giống tôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi lập tức cười gượng: “Đâu có đâu có, chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, hà tất phải mất hòa khí như thế. Được rồi, trước đây là tôi sai, đắc tội với các vị, nhưng đó là vì chuyện công, không phải là thù riêng đâu. Thật lòng tôi cảm thấy lão Hồ là người rất đáng để làm bạn, nay chúng ta tụ họp ở đây, xem ra là duyên phận do ông trời sắp đặt ha ha!”
Đương nhiên là bọn Hồ Phát Nhất cũng hiểu rằng không thể ép tôi căng quá được, nhỡ đâu chó cùng rứt giậu, thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, cho nên bọn họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Có lúc bọn họ cũng âm thầm lập mưu, đợi đêm đến giở trò trùm bao bố định đánh tôi một trận, nhưng đáng tiếc ông đây từng đi đánh giặc ở nam Tân Cương đấy, đám trộm mộ này có giỏi cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể giỏi bằng thành viên đội du kích của phần tử buôn ma túy chuyên đánh trận ban đêm được, bọn họ lại không có sở trường đánh lén nên bị tôi giải quyết dễ dàng. Ngày hôm sau bọ họ xuất hiện với bộ dạng thương tích đầy người, nhìn thấy tôi tất nhiên là phải tỏ ra tôn trọng rồi.
Đoàn người chúng tôi xuất phát từ Bắc Kinh hướng về Nội Mông Cổ với đội ngũ hùng hậu. Tôi tưởng rằng đội khảo cổ này đã nhắm được một ngôi mộ cổ, đến đó chỉ cần đào xuống lấy văn vật về trưng bày ở bảo tàng là xong, nhưng thật ra lần này đội khảo cổ đến đây để khảo sát di chỉ mà người nguyên thủy từng sống thời kỳ đồ đá cũ ở phía Bắc, phạm vi trải dài từ Bao Đầu đến Ô Lan Hạo Đặc, lộ trình dài hơn 1000 cây số. Dọc đường chúng tôi vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại làm phiền chính quyền địa phương tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉnh đốn đội ngũ. Nếu không làm vậy, thể lực của các chuyên gia trong đoàn sẽ không được đảm bảo.
Bởi dù sao, các thành viên quan trọng trong đội đều là nữ giới, sao có thể so sánh được với một người đã từng đi bộ đội như tôi. Tuy là lính công binh, ngoại trừ việc biết thêm một chút kỹ thuật, thì khi huấn luyện còn nghiêm khắc hơn so với bộ đội tác chiến thông thường nhiều. Chạy 5km trước giờ ăn sáng là chuyện rất bình thường, thỉnh thoảng lại tham gia huấn luyện dã ngoại dài 180km nên tôi chỉ coi hành trình này là chuyến du lịch kéo dài ba tháng trên thảo nguyên Nội Mông mà thôi.
Quên mất không giới thiệu các thành viên còn lại của đội khảo cổ. Trong số các thành viên nòng cốt của đội khảo cổ, có ba người là chuyên gia, người dẫn đầu đương nhiên là Vương Văn Lâm, không cần giới thiệu thêm nữa. Cô ấy có một trợ lý đang học thạc sĩ, là một cô gái nhỏ tên Lâm Bạch Thủy, cứ ríu ra ríu rít suốt ngày, nhưng vì phản ứng cao nguyên (7) quá mạnh nên mấy hôm nay đã ngậm miệng lại rồi. Một người khác là thực tập sinh khảo cổ của Vương Văn Lâm, là nam giới, Hoa kiều Indonesia, tên là Batel. Khác với người Indonesia chân tay gầy guộc, da đen thùi lùi như trong tưởng tượng của tôi, vóc dáng của anh ta được chăm chút khá tốt, lúc chúng tôi mới gặp nhau, anh ta đã vỗ vào lồng ngực tôi rồi cười: “Rắn chắc đấy người anh em, từng đi bộ đội đúng không?”
(7) Phản ứng cao nguyên: Hay còn gọi là bệnh cao nguyên, là một loạt các cảm giác khó chịu khi con người đột ngột đi vào vùng cao nguyên cao trên 3000 mét so với mực nước biển, tiếp xúc với môi trường áp suất thấp ít oxi, là loại bệnh thường gặp chỉ các vùng cao nguyên mới có. Trạng thái bệnh thường gặp là đau đầu, mất ngủ, chán ăn, mệt mỏi, khó thở…
Tôi gật đầu trả lời: “Đúng vậy, trước đây từng làm lính công binh.”
Anh ta mừng rỡ: “Tốt quá, tốt quá! Tôi biết karate, lúc nào rảnh chúng ta so tài thử xem sao nhé.”
Lúc này tôi đã biết anh ta khá là có bản lĩnh.
Đương nhiên, chỉ lo mỗi chuyện du lịch thì không được, nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi khi vào đội khảo cổ chính là học được kỹ thuật khảo cổ, xây dựng nền tảng để sau này đi kiếm ăn, cho nên cứ có cơ hội là tôi lại hỏi han này nọ. Trong thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ, khi những người khác đều ra ngoài đi dạo loanh quanh thì tôi lại mượn sách của các chuyên gia để đọc, điên cuồng học tập. Vương Văn Lâm cũng rất hài lòng về tôi, gần như là dốc lòng bồi dưỡng cho tôi. Lúc đó mới kết thúc thời kỳ cách mạng văn hóa chưa lâu, nhân tài ở lĩnh vực này vẫn đang thiếu thốn, sinh viên đại học mới ra trường thì non trẻ, tạm thời chưa làm được gì, còn người vừa hiểu kỹ thuật, trẻ tuổi lại ham học hỏi như tôi, tuy không xuất thân chính quy, nhưng lại là đối tượng mà họ có ý muốn bồi dưỡng. Còn đám người học không hay cày không biết như bọn Hồ Phát Nhất, có lần nghe Vương Văn Lâm kể người thời Tây Hán thưởng cho thuộc hạ đều dùng bách kim để thưởng bèn liếm môi ngưỡng mộ: “Không ngờ thời Tây Hán lại giàu thế, vàng tính bằng trăm cân luôn!”
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ, kim trong bách kim nghĩa là đồng!