• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ trên tay cô ấy là một chiếc đầu lâu của người chết, cô nhóc hoảng sợ vội ném nó đi như đang chơi môn ném tạ, hoang mang quơ tay bò phía sau nhưng ngờ đâu lại sờ phải nhiều xương người chết hơn. Cô ấy sợ hãi quá độ, mãi cho đến khi Vương Văn Lâm chạy đến ôm chặt lấy cô ấy mới dần bình tĩnh trở lại.

Làm nghề khảo cổ nên chúng tôi nhìn thấy xương người nhiều rồi, không cảm thấy hiếm lạ lắm. Tôi nhặt chiếc đầu lâu mà cô gái nhỏ ném đi lên, nhìn không giống xương cốt của người cổ, vì thế tôi bèn đi đến nơi cô gái nhỏ vừa mới bò qua, dùng mũi chân đá vào mô đất, đột nhiên nó một khẩu súng thò ra, tôi sững người rồi nhặt nó lên.

“Súng trường Arisaka kiểu 38!”

May là tôi cũng từng đi bộ đội mấy năm, trong phòng triển lãm đồ lưu niệm của bộ đội có đặt một khẩu súng thu hoạch được sau khi giết bọn quỷ Nhật năm đó. Lẽ nào đống xương cốt này chính là của bọn quỷ năm đó đến đây tàn sát thôn dân?

Batel cũng bước đến, chúng tôi cùng tay hoặc chân tiếp tục đào bới di vật trong đống xương người. Do thời tiết khá khô hanh nên chúng được giữ gìn rất tốt, không chỉ là khẩu súng trường Arisaka kiểu 38 kia, mà thậm chí còn có cả một con dao quân dụng. Lạ thật, bọn chúng đến đây sao lại chết vậy nhỉ? Trên xương toàn là vết thương, giống như đã trải qua một trận chiến đẫm máu, nhưng với vũ lực năm đó của bọn chúng, các bộ lạc ở Mông Cổ sao có thể chống lại được? Xung quanh lại không có dấu vết của người chết nào khác. Tôi ngẩng đầu nhìn Batel tỏ ra khó hiểu, anh ta lắc đầu bày tỏ anh ta cũng không hiểu.

Nhưng bọn quỷ đó làm đầy việc ác, chết là đáng đời!

Trong chúng tôi, người thì sững sờ trước sự sáng tạo của tạo hóa, người thì bị thu hút bởi những bức tranh đá tuyệt đẹp của người cổ, người thì bị mê hoặc bởi cái chết ly kỳ của bọn quỷ Nhật, chỉ có một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mô đất hình nón giống như cái gò đột nhiên nhô ra ở giữa kia. Cô ấy bước về chỗ đó, chậm rãi gạt đi lớp đất đã tích tụ ngàn năm, bên trong xuất hiện một vật bằng đồng giống như chiếc bát hương. Bàn tay nhỏ của Vương Văn Lâm vừa ma sát vừa lẩm bẩm âm điệu kỳ lạ nào đó như bị trúng tà. Trong khi đọc lời chú, ngữ điệu của cô ấy chợt trở nên nghiêm túc, nặng nề. Tôi vẫn luôn quan tâm Vương Văn Lâm, lại do tò mò, bèn sáp lại gần ấp úng nói: “Chị Văn Lâm…”

“Hằng Hoài…” Vương Văn Lâm gọi tôi nhưng không quay đầu lại, giọng nói tràn ngập sự hưng phấn: “Phát hiện ra văn vật có giá trị lớn rồi!”

Tôi thò đầu ra nhìn kỹ, trong điều kiện thiếu nước, lại bị vùi sâu trong cát mịn nên vật làm bằng đồng kia được bảo quản cực kỳ tốt, còn không nhìn thấy màu xanh do bị oxi hóa, bên trên khắc bức tranh giống một lá bùa, chữ trên đó vừa giống chữ Hán lại vừa không giống lắm. Tôi nghi hoặc lắm, chỉ thấy Vương Văn Lâm cực kỳ tự tin, tôi bèn truy hỏi: “Đây là bùa của thầy cũng Tát Mãn sao?”

Vương Văn Lâm lắc đầu cười: “Nói linh tinh gì đó! Đây là chữ phags-pa Mông Cổ. Lịch sử ghi chép lại rằng, Hốt Tất Liệt đã ra lệnh cho Saskyapa tạo ra chữ cái Mông Cổ dựa trên bảng chữ cái Tây Tạng, nó vẫn luôn là chữ cái chính thức của Mông Nguyên, sau khi Bắc Nguyên bị diệt vong thì bắt đầu bị bỏ. Ít nhất chúng ta đã biết, những văn tự này được điêu khắc vào thời kỳ Mông Nguyên, lạ ở chỗ… nào, cậu xem đi!”

Vương Văn Lâm chỉ vào vết xước dưới phần chữ viết trên bát hương, dường như đang ẩn hiện một loại hoa văn khác. Tôi chợt bừng tỉnh: “Có người cố ý xóa bỏ những gì đã khắc trước đây, muốn khắc chữ khác lên. Tại sao chứ?”

Ngón tay của cô ấy miết qua dòng văn tự Mông Cổ, phiên dịch từng chữ một: “Mặt trời trên thảo nguyên đã hóa thành ác ma màu lam tà ác, gia tộc hoàng kim đã lụn bại đến mức không thể trở mình. Người sau này đến ơi, đừng bao giờ thắp ngọn đèn ma cấm kị, nếu không, sự đau khổ vô tận sẽ đến với thế giới này!” Cô ấy suy tư: “Hình như trước đây cũng có người từng đến đây, đồng thời cũng phát hiện ra thứ đáng sợ này. Anh ta may mắn sống sót nên đã khắc dòng chữ này để cảnh báo cho người đến sau! Lạ ở chỗ, nếu anh ta đã sống rồi vậy tức là đã chiến thắng thứ tà ác kia, ít nhất cũng có thể phá hủy nó chứ, nhưng ở đây lại không có chút tàn tích bị tiêu hủy nào. Mà ngọn đèn ma cấm kị mà anh ta nói đang ở đâu?”

Vương Văn Lâm nhíu đôi lông mày xinh đẹp nhưng cũng lập tức giãn ra, hai tay cô sờ xuống phía dưới bát hương rồi dùng sức kéo ra. Cô gọi: “Hằng Hoài, cậu khỏe, giúp tôi với.”

Tôi vội đưa tay ra giúp, vừa kéo thử đã nghe thấy tiếng lách cách, bát hương xuất hiện một cái lỗ, bên dưới là một bấc đèn. Trải qua trăm năm mà vẫn còn dầu giống như một kỳ tích.

Vương Văn Lâm nói: “Đây là dầu tuyết liên trộn lẫn với dầu long diên hương, có thể lưu giữ trên trăm năm. Ý của anh ta là thắp đèn lên là có thể mở ra hay sao?”

Tôi hơi do dự rồi khuyên can: “Chị Văn Lâm, cái này nghe có vẻ nguy hiểm lắm ấy, hay cứ bàn bạc với mọi người xem sao?”

Người phụ nữ nhìn thì bé nhỏ, yếu đuối nhưng tính cách lại mạnh mẽ, không dễ phản bác, chỉ lạnh lùng nói: “Cho tôi mượn hộp diêm.”

Tôi không dám phản kháng, chỉ đành vội vàng lấy ra đưa cho cô ấy. Vương Văn Lâm quẹt diêm thắp đèn không chút do dự.

Một ngọn lửa màu vàng to bằng hạt đậu chậm rãi xuất hiện trên bấc đèn, tỏa ra mùi hương vừa dễ chịu vừa kỳ lạ. Chúng tôi căng thẳng nhìn ngọn đèn, tâm trạng căng thẳng cao độ.

Hồi lâu sau không thấy có phản ứng gì, tôi không khỏi xì mũi: “Người xưa biết cách dọa người khác ghê! Làm chúng ta bất ngờ hụt!”

Đột nhiên có tiếng ầm ầm rung trời, trời đất nghiêng ngả, chúng tôi tái mặt, mọi người cực kỳ sợ hãi, kinh hoàng nhìn khắp bốn xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK