• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhóc họ Lâm nhịn đỏ cả mặt, khẽ than “a” một tiếng rồi nhanh chóng quay người trèo lên một cái dốc nhỏ để tìm một chỗ kín kín. Tôi và Batel nhìn nhau cười một cách mờ ám, Vương Văn Lâm cũng đỏ mặt. Dù sao phụ nữ cũng không tiện như đàn ông chúng, đi chỗ nào cũng được. Chắc là sáng nay cô nhóc uống nhiều sữa dê quá nên giờ mới không nhịn được.

Bỗng cô nhóc hét lên một tiếng chói tai!

Tôi với Batel giật mình, thần kinh lập tức căng lên. Batel là một người rất cẩn thận, dù ở đâu thì anh ta cũng luôn đeo súng săn ở sau lưng để phòng thân, lúc này anh ta đã nắm chặt súng trong tay, mở sẵn khóa an toàn. Tôi cũng cầm cây lao dùng để đâm cá mới làm lúc nãy chạy qua sườn dốc bên kia với anh ta. Đến nơi, chỉ thấy cô nhóc đang run lên vì sợ hãi, nhưng ít nhất còn bình an vô sự, tôi không khỏi thở phào một hơi: “Có chuyện gì mà lại hét ầm lên thế?”

Cô nhóc run sợ chỉ vào mô đất trước mặt. Mô đất này cao chừng nửa thước, xung quanh có đến mấy chục cái như thế xếp chồng lên nhau. Ban đầu tôi tưởng đó chỉ là gò đất mà người Mông Cổ xây bừa lên thôi, hoặc là mô đất hình thành tự nhiên nên cũng không để ý. Theo thời gian, mô đất bị sụt lún xuống, mặc dù bị cỏ dại quấn quanh, nhưng khi có gió lớn thổi qua khiến cỏ bị thổi rạp xuống, lại lộ ra một cái đầu gớm ghiếc!

Đây là xương đầu của người chết, do khí hậu ở cao nguyên Nội Mông rất khô hanh, nên xác chết rất dễ biến thành xác khô, da và lông trên cái đầu lâu chưa rụng hết, miệng há mắt lồi lưỡi thè ra, biểu cảm trước khi chết vẫn đọng lại rất rõ ràng, trông cực kỳ đau đớn. Nếu đó chỉ là một bộ đầu lâu xương cốt bình thường thôi thì tôi cũng không nói làm gì, nhưng kỳ lạ ở chỗ, từ phần xương lông mày trở lên của cái đầu lâu kia lại bị cắt đi.

Tôi kéo cô nhóc ra, lấy cán cây lao gẩy gẩy cái đầu rồi cười: “Có mỗi cái đầu lâu mà nhóc đã sợ đến thế này rồi, sau này theo nghề khảo cổ kiểu gì đây?”

Nhưng tôi bỗng chết lặng, cả người đột nhiên trở nên cứng đờ. Lúc tôi cầm cây lao gẩy cái đầu kia thì nó bất ngờ lăn xuống, phía sau lộ ra mười bộ đầu lâu xương cốt giống hệt thế được xếp ngay ngắn thẳng hàng, bộ da khô vẫn giữ được vẻ mặt trước khi chết khiến nó còn đáng sợ hơn cả những bộ hài cốt trắng ởn. Cho dù lúc này đang là giữa trưa nhưng cũng khiến người ta cảm thấy âm u đáng sợ, không rét mà run.

Vương Văn Lâm cũng lập tức chạy đến, hỏi câu “đã xảy ra chuyện gì” đầu tiên, nhưng khi nhìn thấy đống xác khô mất đỉnh đầu này thì cũng sững người ngay tại chỗ.

Batel khoác súng săn lên vai rồi dùng chân đi ủng đá vào những mô đất khác.

“Rào rào rào”, một đống đầu lâu đổ xuống, tất cả đều bị cắt mất đỉnh đầu, vẻ mặt đau khổ. Trên mặt đất, một đống đầu lâu đang lăn lông lốc, khuôn mặt của bọn họ trùng hợp mà đối diện với chúng tôi, như đang kể lể nỗi oán hận thấu tận trời xanh của họ.

Không lâu sau, những người khác ở quanh đó nghe thấy tiếng hét của cô nhóc cũng lục đục kéo đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi kinh hãi! Mọi người chép miệng thở dài, bàn tán xôn xao. Hoa Nhị nhặt một cái đầu lâu lên xoay qua xoay lại, quan sát kỹ càng: “Trên đầu lâu còn có da khô màu trắng, xét đến khí hậu của vùng Nội Mông Cổ này, xem ra thời gian mấy các xác khô này chết cũng không phải là quá lâu, cùng lắm là mấy chục năm!” Sau đó, hắn lại hỏi Vương Văn Lâm: “Tiểu Vương, tôi thấy mấy đường giao này như đang xếp thành một thế trận, liệu đây có phải là di tích tôn giáo không?”

Không biết Vương Văn Lâm đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, cơ thể hơi run run: “Không, chắc chắn không phải! Tôi đã nghiên cứu phong tục của người dân tộc thiểu số bao nhiêu năm nay chưa từng nghe nói đến tập quán này. Huống hồ phần đỉnh đầu đều bị cắt đi hết, chuyện này cực kỳ không bình thường!”

Nhị Hoa hỏi: “Liệu có phải là cưa phần xương đỉnh đầu xuống để làm pháp khí không?”

Batel nghiên cứu sâu về lịch sử tôn giáo, rất có tiếng nói trong mảng này nhưng cũng lắc đầu: “Pháp khí có tuổi thọ rất dài, hơn một trăm năm mới thay một cái, một lần cũng chẳng cần nhiều như thế. Hơn nữa, nếu đã làm pháp khí thì hài cốt chính là thánh vật, phải được xử lý thỏa đáng mới đúng, đâu thể vứt ngoài đồng hoang như thế này được?”

Batel nhặt cái đầu lâu lên rồi khẽ vuốt vào phần xương bị cắt, ít khi thấy anh ta nói nhiều như vậy: “Họ dùng một loại dụng cụ giống như cưa thép để cắt, hơn nữa, từ biểu cảm còn sót lại trên khuôn mặt, tôi nghi ngờ không biết có phải họ kẹp đầu người sống lại sau đó cứ thế mà cưa hay không?”

Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người cũng đều thay đổi hoàn toàn, nếu thật sự là như vậy thì quá tàn nhẫn.

Hoa Nhị run rẩy: “Lẽ nào, lẽ nào là kinh quan?”

Tôi lặng lẽ quay sang hỏi Vương Văn Lâm đứng cạnh mình: “Kinh quan là gì? Phong cảnh ư? Chỗ đầu lâu này cũng đâu có giống phong cảnh.”

Vương Văn Lâm nói khẽ: “Kinh quan chính là chất xác chết của kẻ địch lên thành núi, dùng để khoe khoang chiến công, cũng là để răn đe kẻ địch!”

Không lẽ những bộ hài cốt đáng sợ chất đầy trong các mô đất quanh đây là do có người thiết kế để đe dọa kẻ địch, ngăn chặn chúng qua đây sao?

Mọi người đều im lặng không nói gì, sau đó đi kiểm tra một lượt. Có tổng cộng 108 bộ xương khô như bao hàm một ý nghĩa tôn giáo nào đó. Nhưng đối với lần khảo cổ này của chúng tôi mà nói, hành trình vừa mới bắt đầu đã bị bao trùm bởi một lớp bóng mờ không may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK