Thời gian thấm thoát thoi đưa, bốn mươi mấy năm trôi qua trong chớp mắt.
Vào một đêm hè tháng năm nóng bức năm 1981, bầu trời không trăng cũng không sao, trời tối đen như mực. Những người làm việc vất vả cả một ngày đã lên giường nghỉ ngơi từ lâu, mà lúc này, dưới gốc cây đại thụ ở đầu thôn Lão Sơn, khu Thạch Cảnh Sơn, ngoại ô phía tây Bắc Kinh lại có mấy bóng người đang lén lút tụ tập, phát ra tiếng xì xào nho nhỏ như chuột đào hang.
“Năm nay đón lễ không nhận quà!”
“Nếu nhận quà thì chỉ nhận ngọc bích nhà họ Hòa!”
Trong đó có một bóng người nhảy ra cười lớn: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo. Hôm nay mọi người mới gặp nhau lần đầu, tôi dẫn đầu tự giới thiệu bản thân trước nhé. Tôi họ Hồ, trong nhà nhiều anh chị em, anh cả tên là Hồ Nhất Đao, gặp ai không thích là cho một dao; chị hai là Hồ Thiết Hoa, tim như sắt đá, là khắc tinh của đàn ông; anh ba Hồ Hán Tam, sinh ở Hán Khẩu. Tôi xếp thứ chín, tên là Hồ Phát Nhất, phát đọc gần giống bát (số tám), đại cát đại lợi. Bát nhất ghép vào thì chính là cửu (số chín) rồi! Tôi có một biệt hiệu khác là Alibaba, ở đâu có kho báu, chỉ cần tôi gọi ‘vừng ơi mở ra’ là sẽ ngoan ngoãn tự động mở cửa ngay!”
“Anh Hồ đã lên tiếng trước rồi, tôi đây cũng không thể chậm trễ! Tôi tên là Quách Tiểu Tứ, biệt hiệu là Thánh trộm phương bắc! Thánh trộm mộ!”
Người này nói xong, những người khác lập tức sửng sốt, biệt hiệu này bá đạo quá!
Hồ Phát Nhất cười: “Người anh em này gắt quá ha, nếu không ngại thì đứng lên cho mọi người chiêm ngưỡng!”
“Tôi đã đứng lên rồi mà!”
Ba, bốn cái đèn pin lập tức chiếu vào thánh trộm thì thấy đúng là hắn đang đứng thật, nhưng bởi vì dáng người quá thấp, cho nên dù có đứng thì hắn cũng chỉ cao bằng một người đang ở tư thế ngồi bình thường mà thôi.
“Ừm, cậu có biệt hiệu Thánh trộm phương bắc, tôi cũng không kém cạnh đâu nha! Tôi là Hoa Nhị, biệt hiệu Thần trộm số một phương nam!”
Hồ Phát Nhất gật đầu một cách hài lòng rồi cảm thán: “Thật đúng là ngọa hổ tàng long! Không ngờ một đội trộm mộ nho nhỏ tụ tập lại với nhau thôi mà cũng có thể tề tựu nhiều cao thủ đến từ khắp trời nam đất bắc như vậy. Ấy, người anh em này, trông cậu lạ lắm! Chúng ta làm nghề đào mồ trộm mả này là phạm trọng tội, ngộ nhỡ bị bắt quả tang, bị phán tám năm mười năm cũng không lạ. Đợt này công an làm gắt quá, không thể không đề phòng được. Người anh em này trông lạ mắt ghê, không biết là đến từ đâu nhỉ? Tôi hỏi cậu chút chuyện, nếu cậu biết thì không cần nói, là người mình. Nếu cậu không biết thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Hồ Phát Nhất cười gằn mấy tiếng, những người khác bèn lặng lẽ sờ tay ra sau lưng, ngộ nhỡ là công an nằm vùng được phái đến, cứ đập trước rồi tính sau.
Hồ Phát Nhất mở miệng: “Cây phải có cành, nguồn phải có nhánh, không biết người anh em thuộc môn phái nào?”
“Vùng đất này chia thành hai miền bắc nam, gọi là nam Dịch Thú, bắc Đào Bảo(3). Những ngôi mộ ở phía nam có niên đại tương đối cổ xưa, môi trường dưới lòng đất phức tạp, muốn đào những ngôi mộ này cần phải nghiên cứu công nghệ kỹ thuật, thời gian trôi đi, kỹ thuật cũng dần xuất hiện. Thấy dễ thì sẽ dễ, thấy vui thì sẽ vui. Kỹ thuật ra đời khiến việc trộm mộ trở nên dễ như trở bàn tay, đương nhiên là vui rồi! Đó là lý do tại sao môn phái phía nam được gọi là Dịch Thú. Môi trường ở miền Bắc đơn giản, đất đai khô ráo, đào mộ dễ hơn nhiều so với miền nam, có thể nói không phải là đào mộ, mà là nhặt báu vật, cho nên đặt tên là Đào Bảo.”
(3) Dịch Thú: Dễ vui; Đào Bảo: Đãi vàng bạc, vật báu.
Hồ Phát Nhất vui mừng hớn hở: “Quả nhiên là người mình, không biết nên xưng hô với người anh em thế nào?”
“Tôi tên là Chu Hằng Hoài, biệt hiệu Diêm Vương Sầu!”
Đây chính là tôi, hiện là một thành viên trong nhóm trộm mộ.
Hồ Phát Nhất nghi ngờ: “Chúng ta cũng đâu có phóng hỏa giết người, sao lại đặt biệt hiệu là Diêm Vương Sầu?”
Tôi cười: “Bởi vì tôi lột sạch đồ của người chết, để bọn họ trần như nhộng đi gặp Diêm Vương đòi quần áo, nhiều lần như thế, anh thử nói xem Diêm Vương có thể không sầu không?”
Mọi người được một trận cười lớn, cười xong, Hồ Phát Nhất – người tổ chức lần này bèn dẫn cả nhóm đi tìm báu vật. Hiện giờ mọi người đều đã ngủ rồi, chúng tôi lại đang ở vùng ngoại ô hoang vu, Hồ Phát Nhất có chỗ dựa nên không sợ gì, hắn vừa đi vừa nói: “Chúng ta làm nghề này cũng cần phải nói lý, trộm cũng phải có đường lối của trộm. Tôi từng lập ra quy tắc, bình sinh có ba thứ không trộm, đó là: Không trộm đồ của đại anh hùng, nếu chúng ta đi đào mộ của Nhạc Phi thì đừng nghĩ đến chuyện sống trên thế gian này nữa; Không trộm đồ của tổ tông. Hoàng đế, Khổng Tử… đều là tổ tông, không thể động, cũng không dám động vào đồ của họ; Còn có, không trộm mộ ở quê, có câu thỏ khôn không ăn cỏ gần hang!”