• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi lâu sau, Vương Văn Lâm uể oải dựa vào lồng ngực tôi, trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt khép hờ, làn da trắng ngần mịn màng của người phụ nữ phương nam khiến tôi không nhịn được mà dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt ve. Bỗng nhiên, tôi kích động ôm chặt lấy Vương Văn Lâm rồi nói: “Chị Văn Lâm, chị gả cho tôi đi!”

Vương Văn Lâm khẽ cười rồi đẩy tôi ra: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, lại còn là một góa phụ, nếu tôi gả cho cậu, chắc chắn người ta sẽ cười cho thối mặt!”

“Tôi không quan tâm.”

“Cậu nhóc ngốc nghếch!”

Vương Văn Lâm đưa mắt nhìn xa xăm như đang rơi vào nỗi suy tư vô tận nào đó, rồi chợt cất giọng thầm thì: “Gia đình tôi là có truyền thống làm khảo cổ, tổ tiên của ông nội tôi từng là địa chủ lớn, nên ông nội chẳng phải làm gì cả, chỉ vùi mình vào nghiên cứu tìm dẫn chứng. Ông nội tôi từng là một trong số những thành viên đầu tiên phát hiện ra và nghiên cứu chữ giáp cốt. Bố tôi học đến tiến sĩ của trường đại học Cambridge nước Anh, mỗi lần nhìn thấy bảo vật của Trung Quốc được trưng bày trong bảo tàng ở Vương quốc Anh là bố tôi lại đau lòng không thôi, sau khi nghe nói Trung Quốc mới được thành lập, ông đã kiên quyết vượt qua nhiều trở ngại để đưa tôi và mẹ trở về tổ quốc. Mấy năm đầu còn đỡ, bố tôi dùng nhiệt huyết lớn lao của mình để nghiên cứu sâu về lăng mộ của các vị vua thời cổ đại, còn từng cùng làm báo cáo với Quách Mạt Nhược để yêu cầu khai quật lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Tuy nhiên, đến thập niên 60, chỉ trong vòng một đêm, mọi cố gắng của ông đã bị phủ nhận là đội lốt học thuật nghiên cứu để chống phá chính quyền. Nhận về đủ loại chỉ trích, bị bắt đi diễu phố, bố tôi vốn là người kiêu ngạo không chấp nhận bị sỉ nhục đã tức giận tự sát để kháng nghị, sau đó mẹ tôi cũng vì quá nhớ thương và đau lòng nên cũng qua đời. Bố tôi có một học trò xuất thân bần nông, vì để bảo vệ tôi nên đã cưới tôi làm vợ. Mặc dù tôi rất cảm ơn anh ấy, nhưng tôi lại không có tình cảm gì với anh ấy cả. Không lâu sau đó, anh ấy bị lực lượng hồng vệ binh đánh chết trong một hoạt động bảo vệ văn vật, lại vứt bỏ tôi cô đơn trên thế gian này. Dưới sự che chở từ bạn bè của bố tôi, tôi mới có thể sống yên ổn đến hết thời kỳ cách mạng văn hóa, sau đó bắt đầu tham gia các dự án khai quật khảo cổ khác. Tôi luôn muốn hoàn thành tâm nguyện của bố tôi là khai quật được lăng mộ của một vị vua, mặc dù cơ hội tuyệt vời này đang ở trước mắt, nhưng nực cười thay, chúng ta lại trở thành vật tuẫn táng của nó.”

Cô ấy lắc đầu cười một cách bất lực, tôi bèn lên tiếng: “Không, tôi sẽ giúp chị hoàn thành tâm nguyện!”

Tôi liếc nhìn quần áo vứt ngổn ngang trên mặt đất, đầu óc nhảy số rất nhanh!

Tôi lục tung đống quần áo, vô tình nhặt trúng chiếc áo ngực phụ nữ, Vương Văn Lâm đỏ mặt lúng túng không biết nói gì bèn thẹn quá hóa giận, nhào lên đẩy tôi ra để cướp lại chiếc áo. Đồ vừa về đến tay đã giận dữ trách mắng: “Đồ biến thái, cậu định làm gì?”

Tôi gãi đầu cười ngượng ngùng, nhưng vẫn nhủ thầm trong lòng: “Người thì nhìn rồi, làm cũng làm rồi, có mỗi cái áo ngực, làm gì mà căng vậy?”

Đương nhiên là tôi không dám nói ra. Vương Văn Lâm không biết suy nghĩ bỉ ổi này của tôi nên chỉ trợn mắt với tôi sau đó quay lưng đi mặc quần áo.

Thật ra bóng lưng của Vương Văn Lâm trông còn đẹp hơn, da mịn eo thon, tạo thành một bức tranh xinh đẹp. Tôi mới nhìn một chút mà Vương Văn Lâm đã quay đầu lại trừng mắt với tôi: “Nhìn chưa đã hay sao mà vẫn còn nhìn, mất nết!”

Tôi ủ rũ cúi đầu nhận lỗi.

Vương Văn Lâm mặc quần áo xong thì không nói thêm lời nào nữa, chỉ giúp tôi thu nhặt dụng cụ kẹp trên quần áo. Dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ thông minh, chỉ hơi ra hiệu một chút là đã hiểu bước hành động tiếp theo rồi. Tôi định dùng quần áo mà chúng tôi mặc làm thành một sợi dây, độ dài vừa đủ để có thể kéo đến phía đối diện. Chỉ là khi tôi có ý định động vào quần áo của cô ấy thì cô ấy sẽ cướp lại một cách thô bạo, miệng thì mắng tôi: “Đồ mất nết này, không được động vào quần áo của tôi. Trước khi làm gì phải nói rõ ra đã, nếu cậu cứ thẳng tay làm, tôi sẽ cho rằng cậu đang không đứng đắn!”

Kết quả là cuối cùng chỉ tìm thấy một chiếc búa khảo cổ có kích thước bằng một cây bút máy. Ban nãy phải chạy vội nên đã bỏ lại phần lớn dụng cụ, cũng bởi vì chiếc búa khảo cổ này nhỏ, Vương Văn Lâm tiện tay nhét vào túi áo nên mới giữ lại được.

Chúng tôi thật sự thiếu thốn dụng cụ cầm tay, quần áo ngoài của chúng tôi đều được dệt từ loại vải thô cực kỳ bền, một mặt là nó có thể chịu được trọng lượng của hai người chúng tôi, giúp chúng tôi vượt qua dòng sông mắc-ma một cách an toàn; nhưng mặt khác, chúng tôi phải dùng tay xé hoặc dùng răng để cắn rách nó ra, dùng hết mọi cách, tốn hết bao nhiêu thời gian cũng chỉ xé được một cái ống quần. Tôi và Vương Văn Lâm tay mỏi răng ê, mệt đến nỗi thở hổn hển, chỉ biết ngồi trên đống quần áo nhìn nhau với vẻ bất lực.

Đôi lông mày xinh đẹp của Vương Văn Lâm nhíu lại, vô tình liếc mắt đến chiếc búa khảo cổ vô dụng bị vứt trên mặt đất, cô ấy chợt kêu lên mừng rỡ: “Sao tôi lại quên mất nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK