Anh ta không kịp đề phòng mà kêu lên thất thanh: “Hòa Thân!”
Tham quan của hơn một trăm năm trước, sao phải kinh ngạc thế!
Anh ta dần bình tĩnh lại, nói một cách khó khăn: “Hòa Thân à, hình như tôi có biết một chút chuyện ấy. Nhưng chẳng phải là Hòa Thân treo cổ hay sao? Ngược lại tôi nghe nói con dâu của lão ta nhảy sông tự vẫn nhưng không tìm thấy xác, không biết là thật hay giả.”
Tôi cười lạnh: “Tôi hiểu rồi!”
Buổi chiều, tôi xách một tấm biển, vác thêm một chiếc xẻng rồi chạy đến vườn hoa bên hồ Vị Danh. Đầu tiên là cắm tấm biển xuống cạnh vườn hoa, bên trên tấm biển viết: Đang sửa chữa, chớ làm phiền! Sau đó vùi đầu đào đất. Đại học Bắc Kinh trải qua đại nạn cách mạng văn hóa, đến nay vẫn chưa khôi phục nguyên khí, thiếu thốn nhân lực, lại thêm tác phong chủ nghĩa quan liêu nên chẳng ý kiến gì về hành động của của thợ trồng hoa giả mạo như tôi. Cho dù có người dám thì một tên chuyên lừa lọc, kinh nghiệm phong phú như tôi cũng sẽ trợn mắt, hùng hồn mà quát: “Là hiệu trưởng bảo tôi làm đó, anh đi gọi ông ấy đến đây!”
Tôi đào ổ chuột khắp vườn hoa, đào mãi cho đến khi trời nhá nhem tối cũng không có kết quả gì, không khỏi có chút bực dọc. Tôi cắn một miếng bánh bao, lại tranh thủ thời gian làm việc nhân lúc trời vẫn còn sáng. Đột nhiên chiếc xẻng đụng vào một thứ gì đó phát ra tiếng “rắc”, tôi giật mình vội ném chiếc xẻng đi, sau đó dùng tay cẩn thận lôi lên được một khúc xương. Tôi cầm nó trên tay xem xét thật kỹ, khúc xương này đen và giòn, theo kinh nghiệm của tôi thì đây là xương người!
Tôi nhìn xung quanh thấy không có ai bèn vội vàng bới từng lớp đất, nhặt từng chiếc xương người lên, sau khi đến kỹ lại xác nhận không bị thiếu cái nào bèn ném vào trong chiếc túi đã chuẩn bị sẵn sau đó rửa sạch tay. Trước đó tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, ngay đêm đó đã chạy đến huyện Kế. Huyện Kế này nằm ở phía bắc Thiên Tân, cách Bắc Kinh khoảng một trăm cây số, tôi chạy miết đến trưa ngày hôm sau mới đến thôn Lưu thuộc huyện đó. Dưới sự chỉ dẫn của dân làng, tôi nhìn thấy một ngôi mộ của nhà họ Hòa, tôi bèn chôn bộ xương đó vào trong mộ, rồi đốt một ít tiền giấy, thầm khấn: “Cát bụi về với cát bụi, nếu người đã không còn là người của thế giới này, tôi cũng đã giúp người hoàn thành tâm nguyện, người đừng lưu luyến chốn hồng trần này nữa!”
Tôi quay người rời đi, đi được nửa dặm đường bèn quay đầu nhìn, có thể thấy rõ đồng bằng ở phía bắc, quay đầu nhìn phần mộ của nhà họ Hòa, tro tiền giấy bay khắp nơi giống như đang cảm ơn tôi. Tôi thở dài, lại không ngừng nghỉ chạy về Bắc Kinh. Ban ngày bắt xe dễ hơn nhiều so với buổi tối, đến xẩm tối tôi đã về đến sân trường đại học Bắc Kinh, cả người mệt mỏi rã rời, chẳng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, chỉ kịp nhét hai chiếc bánh bao vào bụng rồi chạy đến bệnh viện thăm Lâm Bạch Thủy. Đồng nghiệp của Lâm Bạch Thủy mắng: “Cái ông này, làm người yêu của Lâm Bạch Thủy kiểu gì mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu, Lâm Bạch Thủy tỉnh rồi đấy!”
Mặc dù đã biết từ lâu nhưng tôi vẫn hỏi lại đầy vui vẻ: “Tỉnh rồi ư?”
Không chờ người ta trả lời tôi đã xông vào phòng bệnh, Lâm Bạch Thủy đang nửa ngồi trên giường để y tá đút cơm cho ăn. Sắc mặt của cô ấy vẫn trắng bệch, môi vẫn tím tái nhưng trông đã ổn hơn nhiều, nhìn thấy tôi, cô ấy khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Tôi nhận bát cơm từ tay y tá: “Để tôi làm cho!”
Y tá thấy tôi đến thường xuyên, hiểu quan hệ giữa tôi với Lâm Bạch Thủy nên cũng không từ chối, đưa bát cơm cho tôi xong cũng đi làm việc của mình. Tôi vừa đút cơm cho Lâm Bạch Thủy vừa nói chuyện với cô ấy.
Lâm Bạch Thủy: “Hệt như mơ vậy! Trong cơ mê, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, giống như nhìn thấy một đôi tình nhân mặc đồ triều Thanh, cuối cùng chịu thảm kịch chia ly!”
Tôi nói: “Có khi là thật thì sao!”
Lâm Bạch Thủy hỏi: “Cơn sốt này đến quá mức đột ngột, lúc tôi tỉnh lại đã là mấy ngày sau rồi, vén áo lên nhìn lại không thấy vết bàn tay máu ấy đâu nữa, có phải anh đã làm gì rồi không? Làm thế nào mất được vậy, mau kể cho tôi nghe đi!”
Thấy tôi cười không nói, cô ấy bèn trợn mắt, lẩm bẩm: “Không nói thì thôi, anh toàn thích giả thần giả quỷ!”
Thật ra chuyện này rất đơn giản, nhưng chúng tôi đều bị nhân tố bất ngờ “Hòa Thân” làm rối hết cả lên. Trước đây, Yến Viên là nhà của Hòa Thân, sau này sau khi Hòa Thân bị lật đổ, con trai của lão ta là Phong Thân n Đức cũng ngã ngựa theo, bị đày đến Uliastai (nay là thủ phủ Ulaanbaatar của Mông Cổ) để sung quân. Vợ của hắn là con gái của Càn Long, Cố Luân Hòa Hiếu thập công chúa. Tình cảm của hai người rất êm đẹp nhưng lại phải đối mặt với sinh ly tử biệt. Cố Luân Hòa Hiếu công chúa bị cưỡng ép đưa về cung, cô ấy không chịu bèn gieo mình xuống hồ tuẫn táng, nhưng không thể nào vớt được thi thể, vì chuyện đó mà mấy thái giám bị chém đầu.