Làn da trên khuôn mặt của cô ấy trắng mịn, cổ áo không đóng kín để lộ ra hai chú thỏ trắng nhỏ đáng yêu. Tôi không kiềm chế được bất ngờ đẩy Vương Văn Lâm ngã xuống, cô ấy giật mình kêu lên, khuôn mặt đỏ bừng sau đó đẩy tôi ra: “Từ từ đã, chúng ta trở về rồi nói, dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội!”
Nghe cách cô ấy nói, dường như chắc chắn sẽ ở bên tôi cả đời, tôi vui mừng khôn xiết rồi vùi đầu cọ cọ vào lồng ngực cô ấy. Vương Văn Lâm nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng: “Được rồi, được rồi, cậu tha cho tôi đi, chúng ta ra ngoài trước rồi nói…”
“Á…”
Vương Văn Lâm cốc mạnh vào đầu tôi sau đó ngồi ngay ngắn, nghiêm túc dạy dỗ tôi: “Đã là người lớn muốn lấy vợ đến nơi rồi, đừng có lúc nào cũng làm nũng như trẻ con thế.”
Tôi gãi đầu, liếc nhìn cô ấy bằng vẻ bất mãn, nhưng nghĩ đến sau này, người phụ nữ xinh đẹp này sẽ là vợ tôi, cảm giác không vui lập tức tan biến hết, mà lúc này tôi cũng nên thể hiện mặt đàn ông của mình rồi.
Tôi ngẩng đầu quan sát kỹ kết cấu ở xung quanh. Đúng như tôi suy đoán, tuy rằng người cổ đại thời Nguyên có trí tuệ siêu việt, có thể sáng tạo ra cơ quan đến tận thời nay cũng phải khen ngợi hết lời, nhưng dù sao thì kỹ thuật thời đó cũng còn hạn chế, lỗ hổng giữa các thiết bị khổng lồ là cực lớn, chuyển động cũng không nhanh, chúng tôi bèn cố gắng hết sức trèo lên trên.
Tôi quay đầu ra hiệu cho Vương Văn Lâm, cô ấy hiểu ý của tôi nên cũng trèo lên theo tôi. Dù sao Vương Văn Lâm cũng là một người phụ nữ, thể lực yếu không nói làm gì, dáng người lại thấp bé, chân ngắn tay ngắn, có lúc không với lên được, may mà trước đó tôi đã thu sợi dây lại buộc vào thắt lưng của cô ấy, cứ thế kéo lên như kéo hàng. Mỗi lần kéo lên, vẻ không vui trên khuôn mặt cô ấy lại nhiều thêm một chút, còn nói tôi tính trẻ con nữa, chẳng phải chính bản thân cô ấy cũng thế hay sao?
Cuối cùng, chúng tôi cũng chui lên được từ lỗ hổng ở gần cơ quan kéo quan tài của Thành Cát Tư Hãn lên, nhưng nhìn thấy bên trong lăng mộ hỗn loạn vô cùng, như thể từng bị mấy chục quả đại bác nã vào, cũng không nhìn thấy cô gái nhỏ và Batel đâu cả.
Thấy Vương Văn Lâm lo lắng ra mặt, tôi bèn an ủi: “Sống không thấy người, chết không thấy xác, có lẽ họ đều đã thoát ra một cách an toàn rồi, chúng ta trở về xem sao, chưa biết chừng họ đang đợi chúng ta đấy!”
Dụng cụ chiếu sáng của chúng tôi đều đã mất hết, tôi và Vương Văn Lâm mỗi người cầm một chiếc đèn dầu xương người đi xuyên qua hang động, rồi lại trèo vào trong tháp quỷ U Minh. Mặc dù chiếc đèn dầu xương người đã cháy hết công suất nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng được trong một phạm vi nhỏ, có lúc có gió thổi qua, ngọn lửa màu xanh óng ánh cứ chực chờ sắp tắt khiến chúng tôi căng thẳng. Da đầu tôi tê rần rần, chỉ có bàn tay mềm mại đang nằm trong bàn tay tôi mới khiến tôi bình tĩnh trở lại.
Bên trong tháp quỷ U Minh cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân và hơi thở của hai người chúng tôi, dường như tôi còn thoáng nghe thấy âm thanh tí tách kỳ lạ. Con người rất biết cảnh giác với nguy hiểm nhưng không cảm nhận được nhiều về những tiếng ồn bình thường, nếu là tiếng động có quy luật thì mới khó tránh khỏi khiến con người sinh nghi. Tôi miết bàn tay nhỏ của Vương Văn Lâm, ra hiệu cho cô ấy hãy cảnh giác. Hai người chúng tôi không hẹn mà cùng rón rén, nín thở, chậm rãi tiến gần về nơi phát ra âm thanh. Càng đi càng gần, Vương Văn Lâm ở phía sau lưng tôi bỗng dừng bước, tôi nghi ngờ quay đầu lại, thấy cô ấy đang ngửa cổ lên một cách kỳ lạ: “Có giọt nước rơi nào mặt tôi!”
Lượng nước mưa một năm trên thảo nguyên Nội Mông Cổ không đến mấy chục mm, đây lại là nơi sâu thẳm dưới lòng đất, tháp quỷ U Minh dò nước được mới là chuyện lạ! Tôi giơ cao chiếc đèn dầu xương người lên, ánh sáng tỏa ra, đúng lúc thấy có một con mắt đang nhìn chúng tôi chằm chằm.
Vương Văn Lâm sợ hãi dựng tóc gáy hét toáng lên.
Một con mắt thôi mà cũng sợ hãi đến mức ấy sao?
Bởi đây là mắt của con người vừa bị rơi ra khỏi hốc mắt! Đúng vậy, nhãn cầu bị lôi ra khỏi hốc mắt, treo lủng lẳng phía trên đỉnh đầu chúng tôi dựa vào mấy sợi mạch máu, bên chứa con mắt còn lại lúc này đã máu thịt lẫn lộn, máu đang không ngừng nhỏ xuống phát ra tiếng tí tách.
Tôi vội vàng kéo Vương Văn Lâm trèo lên trên. Bậc thang trong tháp quỷ U Minh là bậc thang hình xoắn ốc, thi thể đó nằm ở phía trên đỉnh đầu chúng tôi, chính là ở phần đường phía trước mà chúng tôi đang tiến vào. Vương Văn Lâm đã nhìn thấy xác chết nhiều lần rồi nhưng đều là xác chết từ mấy trăm mấy ngàn năm trước, còn với loại xác chết còn mới như thế này thì chắc chắn không dám lại gần, chỉ biết che mặt trốn ở sau lưng tôi. Dù sao tôi cũng là người đã từng đi lính, bèn lấy hết can đảm lật cái xác lại. Mặc dù một nửa mặt đã bị hủy hoại nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, người này chính là Quách Tiểu Tứ, thường ngày cùng ăn cùng ngủ, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn đến mức này chứ? Hai hốc mắt, một hốc nát bét, một hốc thì rơi nhãn cầu ra ngoài. Nhìn hiện trạng tàn nhẫn này, có thể thấy kẻ đó không dùng công cụ mà dùng tay để móc mắt ra! Cậu ta không chết ngay mà giãy giụa chạy đến đây, cuối cùng chết vì mất máu quá nhiều.
Trong lúc tôi đang do dự suy tính, Vương Văn Lâm chợt kéo góc áo của tôi, giọng nói đầy run rẩy: “Cậu nói xem, rốt cuộc ngoài kia đã xảy ra chuyện đáng sợ gì mà cậu ta lại chết một cách thê thảm như thế?”
Tôi lắc đầu một cách nặng nề, tôi cũng không biết, nhưng có thể tưởng tượng ra tình hình bên ngoài chắc chắn tồi tệ gấp trăm lần so với dự đoán của chúng tôi.
Tôi lần mò khắp cái xác tìm được một cái búa sau đó nhét vào tay Vương Văn Lâm để phòng thân. Vương Văn Lâm nhìn tôi bằng vẻ bất an nhưng rồi lại đưa cái búa cho tôi: “Nếu đến cả cậu cũng không thể chạy thoát thì làm sao một người phụ nữ yếu đuối như tôi có thể tự bảo vệ mình được? Để cậu dùng thì tốt hơn.”
Tôi bèn không do dự nhận lấy chiếc búa.
Đi về phía trước được mấy trăm mét thì thấy cửa lớn của tháp quỷ U Minh đang bị khóa chặt. Tôi gõ tới gõ lui, không biết đụng phải cơ quan nào mà cánh cửa tự động mở ra cái rầm. Tôi mừng rỡ, không nhịn được mà đưa hai cánh tay lên hoan hô: “Cuối cùng chúng ta cũng ra…”
Còn chưa dứt lời, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim của tôi đập thình thịch như trống trận!