Trước khi anh ta ngã xuống, tôi đã tăng tốc nhào đến cướp lấy cây súng trường. Nào ngờ con quái vật còn nhanh hơn cả tôi, nó đoạt lấy cây súng sau đó chỉ vào tôi cười rất nham hiểm. Chỉ nghe thấy mấy tiếng lạch cạch, nó bóp cò. Tôi mừng rỡ ra mặt vì con quái vật này không hiểu gì về súng ống, không biết lắp đạn thì cây súng này vào tay nó còn không bằng một cây gậy bị đốt cháy!
Nhắc đến đây tôi móc từ thắt lưng một cái búa rồi nhào về phía nó, nhân lúc nó vẫn còn đang sững sờ bèn đập một phát thật mạnh. Động tác của con quái vật có nhanh thế nào đi nữa thì cũng bị tôi đập trúng vai. Nó hét lên rất thê thảm, hoảng loạn nhảy vào bên trong hang động hình chuông. Tôi khẽ thở phào rồi hỏi cô gái nhỏ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái nhỏ đã kiên cường hơn một chút, sau khi trấn định lại bèn nói: “Thật… thật sự quá đáng sợ. Sau khi chúng tôi đi vào tháp quỷ U Minh được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đỉnh tháp đột nhiên bốc khói, trên đó rơi xuống một thứ kỳ lạ màu xanh lam. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy có tiếng kêu kì lạ, ngẩng đầu lên tìm thì phát hiện tiếng kêu lạ đó phát ra từ trong chiếc quan tài gỗ. Sau đó...” Cô gái nhỏ lắc đầu đau khổ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, tôi và Vương Văn Lâm chỉ nhìn thấy cảnh tượng sau khi mọi chuyện diễn ra mà đã cảm thấy giật mình kinh hãi không thôi rồi, huống chi cô ấy còn là người tận mắt chứng kiến.
“Một con quái vật đáng sợ nhảy từ trong quan tài ra, nó đen xì, tứ chi gầy nhẳng, trông giống như một con ếch hình người. Quá đáng sợ, chỉ trong chớp mắt nó đã giết rất nhiều người. Lão Dương cố gắng hết sức dẫn thuốc nổ cho nổ, Batel cầm súng, vừa bắn vừa lùi về đến đây, ép con quái vật phải quay lại. Tôi cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì, nó giống như thứ yêu ma đáng sợ trong bức hình xăm trên da người!”
Sắc mặt của Vương Văn Lâm xám như tro: “Lẽ nào chúng ta đã đánh thức con yêu quái trong truyền thuyết rồi ư? Nhưng đây là lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn, sao lại có yêu quái được chứ?”
Cô gái nhỏ vẫn mở to hai mắt, thỉnh thoảng đảo mắt một vòng rồi bất ngờ hỏi: “Khoan đã, quần áo của hai người?”
Tôi lập tức đỏ mặt, đến Vương Văn Lâm cũng để lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy. Hiện giờ tôi chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và một chiếc quần cộc, tình trạng của Vương Văn Lâm tốt hơn đôi chút nhưng cũng chỉ mặc nhiều hơn tôi một chiếc áo sơ mi mà thôi, hơn nữa còn phải cố gắng kéo xuống để che đùi. Cô gái nhỏ xem thường ra mặt, dường như đang nói hai người đã làm ra chuyện xấu hổ gì. Nhưng cô ấy cũng không làm ra phản ứng dữ dội nào, chỉ xanh mặt nhìn tôi bằng ánh mắt dữ dằn. Vương Văn Lâm vội vàng bước lên giải thích: “Lâm Bạch Thủy…”
Đột nhiên, trời đất nghiêng ngả, kèm theo đó là những âm thanh ầm ầm cực lớn vang lên. Tôi hét lớn. “Không hay rồi, sắp sập rồi!”
Cột đá, măng đá yếu ớt lung lay trong nháy mắt rồi rơi xuống như mưa, chúng tôi nhìn khắp xung quanh để tìm chỗ tránh nạn. Batel mà chúng tôi tưởng rằng đã chết dường như mới chỉ ngắt đi mà thôi, cơn chấn động lúc này đã khiến anh ta tỉnh lại, phát ra mấy tiếng rên rỉ. Cô gái nhỏ vội vàng kéo anh ta dậy chạy trốn, vì tảng đá lớn trên đầu sắp rơi xuống!
“Cẩn thận!”
Vương Văn Lâm đứng bên cạnh cô gái nhỏ cố gắng hết sức nhào đến đẩy cô ấy ra, còn bản thân thì bị tảng đá đập trúng, lún sâu vào trong một bãi đất.
Tôi trợn trừng mắt, điên cuồng nhào đến hất tảng đá ra, từ từ bình tĩnh lại từ sau cơn chấn động. Tôi nhìn thấy nửa người dưới của Vương Văn Lâm bị đè dưới tảng đá, miệng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, trông như sắp không sống nổi nữa.
Tôi đỡ cô ấy dậy, khóc nức nở như một đứa trẻ: “Chị Văn Lâm, chị không được chết! Chị từng hứa với tôi là sẽ làm vợ tôi cơ mà, chị không được chết!”
Vương Văn Lâm chỉ ho ra máu, không nói thành lời, đôi mắt liếc nhìn cô gái nhỏ dần tối sầm đi, cuối cùng lặng lẽ nhắm chặt lại.
Tôi ngẩng đầu hét lên như một con sói cô độc, tâm trạng thả lỏng, cũng không khóc nữa mà lau nước mắt đi. Ngược lại là cô gái nhỏ cứ ngây người đứng nhìn thi thể của Vương Văn Lâm, rồi đột nhiên nhào đến kêu lớn: “Chị Văn Lâm... chị Văn Lâm...”
Tôi đá cô ấy ra rồi quát to: “Im miệng!”
Cô gái nhỏ lăn một vòng giống như một đứng trẻ phải chịu ấm ức. Cô ấy cuộn người lại, cả cơ thể run lên, miệng không ngừng thút thít: “Phải làm thế nào đây, làm thế nào đây, chị Văn Lâm mất rồi, là tôi hại chết chị ấy, là tôi đã hại chết chị ấy…”
Sinh ly tử biệt trên chiến trường tôi thấy nhiều rồi, cho dù tôi có tận mắt nhìn thấy bạn chiến đấu thân thiết như anh em của mình ra đi, tôi cũng phải lập tức rời khỏi họ, cho nên tôi có thể lập tức bình tĩnh lại. Nhưng cô gái nhỏ thì khác, cô ấy coi Vương Văn Lâm như chị gái ruột, đã từng gắn bó vô cùng thân thiết. Cô ấy đau lòng quá độ, ánh mắt thất thần. Tôi bước lên vỗ vỗ vào mặt cô gái nhỏ mấy phát “Nghe đây, chị Văn Lâm chết không phải là do cô hại chết, mà là con quái vật ếch đó hại. Tôi sẽ đi trả thù!"
Cô gái nhỏ nghe vậy thì tròn xoe mắt, cuối cùng cũng có được một chút thần thái trên khuôn mặt: “Được!”