Tôi xách súng lên kiểm tra lại hộp đạn rồi nói với cô gái nhỏ: “Đợi lát nữa chúng ta cùng xông ra. Tôi sẽ giữ chân con quái vậy đó, cô cứ lo chạy trước, mặc kệ tôi. Tôi sẽ gõ tháp, đánh bại con quái vật đó!”
Cô gái nhỏ kinh ngạc: “Anh…”
Nói thì dễ nhưng đến khi làm thật mới thật sự gọi là thập tử nhất sinh!
Cô gái nhỏ thấy tôi đã quyết chí bèn thở dài: “Thôi được rồi!”
Tôi kéo cô gái nhỏ lao về phía lối ra của khe hở, cẩn thận thò đầu ra trinh sát bốn phía. Con quái vật ếch ở đâu nhỉ?
Trong lúc tôi đang phân vân thì phía trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng cười hô hố. Nó vẫn luôn bám ở phía trên khe hở, chờ đợi chúng tôi tự chui đầu vào rọ!
Đầu của con quái vật bị cháy khét, nhãn cầu và hàm răng đều lộ hết ra ngoài. Quần áo trên người nó nát tươm, máu tươi chảy khắp người, không khác nào ma quỷ! Nó nhìn từ trên cao rồi tung người nhảy xuống, tôi không kịp đề phòng bị nó nhào trúng, chiếc súng bị văng ra xa!
Tôi kinh hãi, dùng hết sức lực toàn thân để chiến đấu.
Không đúng! Trước đó cho dù có thêm chiếc súng cùng với sự trợ giúp của cô gái nhỏ, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với nó, tôi vốn không thể ứng phó nổi động tác nhanh như chớp ấy của nó. Nhưng lúc này, tôi có thể nhìn rõ từng cái vung tay của nó, động tác chậm như thái cực quyền vậy. À đúng rồi, tôi cũng từng bị U Phù Du Linh xâm nhập vào cơ thể, cũng có được sức mạnh đáng sợ này, chỉ là không mất đi lý trí mà thôi.
Sự tự tin của tôi lập tức tăng mạnh, chân tay kết hợp đánh một trận ra trò. Hơn nữa tôi còn từng tham gia huấn luyện kỹ năng giết người chuyên nghiệp, ra tay vừa chuẩn vừa dứt khoát, không chỉ vậy, tôi còn chiếm ưu thế về thể hình so với con quái vật ếch gầy trơ xương nên nhất thời đã chế trụ được nó.
Thật ra trong lòng tôi vẫn không thể mặc kệ cô gái nhỏ, từ tầm nhìn ở khóe mắt, tôi liếc thấy cô gái nhỏ đã chạy được đến chỗ lối vào. Tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào, dù sao cô gái này cũng là người nắm giữ toàn cục, nào ngờ chỉ trong nháy mắt không tập trung, con quái vật ếch đã thoát được khỏi sự vướng víu của tôi, dồn sức lao về phía cô gái nhỏ!
Tôi cuống lên, cũng vắt chân lên cổ mà chạy. Chạy đến chỗ tháp quỷ U Minh, con quái vật đột nhiên dừng lại, vậy thì mục tiêu ban đầu của nó không phải cô gái nhỏ hay là nó đang cất giấu một âm mưu gì đó ở đây?
Con quái vật ếch cười ha ha, thình lình bới từ trong đống xác chết ra một cái bọc rồi ném qua chỗ tôi. Cái bọc rơi xuống đất lập tức tóe ra tia lửa tí tách, tôi cảm thấy kinh hoàng. Với tốc độ dẫn cháy của ngòi nổ, mặc cho tôi có làm thế nào thì cũng không thể chạy kịp đến chỗ lối ra, chạy được nửa đường chắc chắn sẽ bị đá rơi sạt lở do vụ nổ đập chết. Trong lúc tôi đang suy nghĩ, con quái vật đã chạy đến lối ra rồi, nó ở gần đó hơn tôi thì đương nhiên là có thể thoát thân!
Một ý tưởng mới lập tức xuất hiện trong đầu tôi, tôi nhặt túi thuốc nổ lên rồi ném vào trong tháp quỷ U Minh rồi chạy ra ngoài. Sóng xung kích tạo ra tiếng “rầm” cực lớn gần như khiến tôi bị lật ngược. Mượn lực đẩy của sóng xung kích, tôi đuổi theo con quái vật ếch rồi giữ chặt nó, tôi nhất định phải giữ chân nó đến khi cô gái nhỏ chạy trốn thành công!
Nhưng phía sau lưng tôi đã vang lên âm thanh “vù vù”, càng ngày càng vang, hệt như động cơ của cả trăm chiếc máy bay tiêm kích J-7 đang đồng loạt nổ , khiến tai tôi chấn động! Tôi run rẩy theo loạt sóng âm đó, bất lực buông con quái vật ra để bịt chặt tai sau đó nhìn về phía sau.
Lúc tôi ném túi thuốc nổ vào bên trong tháp quỷ U Minh đã vô tình gõ phải chiếc chuông tang! Tháp quỷ U Minh đó là một sợi dây đàn khổng lồ, truyền âm thanh lên đỉnh, khuếch đại âm thanh lên vô số lần rồi lan tỏa ra xung quanh, va chạm vào bên trong hang động hình chuông, cuối cùng dẫn đến cộng hưởng, sinh ra sóng âm đáng sợ.
Cơ thể của con quái vật đó co giật giống như đang nhảy múa, máu tươi ở tai, mũi, miệng tuôn ra như suối rồi gã khuỵu xuống đất. Tôi cũng cảm thấy cơ thể càng ngày càng rệu rã mất sức, chỉ biết dựa vào ý chí tinh thần kiên cường để cố gắng đi về phía lối ra. Chỉ vỏn vẹn mấy chục mét nữa thôi, nhưng tôi không thể cố gắng đi thêm được nữa, hai chân mềm nhũn đang chuẩn bị ngã ra thì một đôi tay nhỏ gầy đã giữ tôi lại, dìu tôi ra ngoài.
Cô gái nhỏ kéo tôi đến bên cạnh Batel đang nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi nằm xuống, cường độ sóng âm cực mạnh đã khiến cho thất khiếu (*) của tôi chảy máu. Cô gái nhỏ xé một góc áo để lau máu cho tôi. Tôi nói: “Cảm ơn!”
(*) Thất khiếu: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.
“Anh cứu tôi mấy lần rồi, hiếm có một lần tôi cứu được anh đấy!” Cô gái nhỏ lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Tôi nằm trên đất nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, sức lực mới dần được khôi phục. Dặn dò cô gái nhỏ chăm sóc tốt cho Batel xong, tôi bèn quay người đi đến chỗ tảng đá đang đè lên người Vương Văn Lâm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy. Sắc mặt của cô ấy bình thản, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc dài tản mạn trên mặt đất, tựa như vẫn chưa rời xa tôi mà chỉ là đang ngủ.
Sau lưng vang lên loạt tiếng bước chân rõ ràng, tôi thở dài: “Chẳng phải tôi bảo cô chăm sóc cho batel hay sao?”
Cô gái nhỏ: “Anh ấy đã tỉnh rồi, bảo tôi qua xem anh thế nào, sợ anh đau lòng quá!”
Cô ấy lúng túng bẻ ngón tay rồi nói nhỏ: “Xin lỗi, anh và chị Văn Lâm đẹp đôi như thế, vậy mà chỉ vì tôi mà lại phải chia xa!”
Tôi lắc đầu: “Không trách cô được, con người luôn nói về duyên phận, tôi và Văn Lâm có duyên nhưng không phận.”
“Vậy…” Cô gái nhỏ ngập ngừng: “Tôi và anh…”
Tôi nghe thấy cô gái nhỏ ấp úng, đột nhiên trời đất quay cuồng, tôi kinh hoàng bừng tỉnh, miệng núi lửa yếu ớt cuối cùng cũng không chịu nổi rất nhiều vụ nổ dữ dội mà sắp sập đến nơi rồi!
“Chạy mau!”
Tôi hét thật lớn với cô gái nhỏ, cô ấy thất kinh, liếc nhìn tôi rồi quay người chạy.
Tôi vuốt ve khuôn mặt của Vương Văn Lâm rồi ghé tai cô ấy nói nhỏ một câu: “Xin lỗi, tôi phải đi trước đây, sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau!”
Tôi cắt một đoạn tóc của cô ấy nhét vào trong túi sau đó xoay người đuổi theo cô gái nhỏ. Tôi biết chắc chắn rằng Văn Lâm sẽ muốn tôi làm như vậy, sống lúc nào cũng tốt hơn chết!
Batel bị thương nặng, không tiện hành động, tôi bèn vác anh ta lên vai rồi chạy theo vết huỳnh quang để lại lúc tiến vào. Ảnh hưởng của U Phù Du Linh đối với cơ thể tôi vẫn còn tồn tại, cho dù đang vác trên vai một người đàn ông trưởng thành nặng hơn 50kg thì tôi vẫn có thể chạy như bay, cô gái nhỏ còn có xu hướng không theo kịp. Lúc chúng tôi cùng xông ra khỏi hang động, bên ngoài đã phủ ánh chiều tà rồi. Hồ Bát Nhất đang đứng ngồi không yên nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy tôi thì mừng rỡ: “Lão Chu, cuối cùng cậu cũng ra rồi, những người còn lại đâu?”
Tôi khoát tay: “Đừng quan tâm nữa, núi lửa sắp nổ rồi!”
Sắc mặt của mấy người ở lại canh gác bỗng tái đi, họ hoang mang cùng chúng tôi chạy về nơi dựng trại, cũng may là Hồ Bát Nhất biết lái xe, mọi người nhảy lên một chiếc xe tải, vứt hết những thứ có thể vứt xuống sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Hồ Bát Nhất lái xe như điên, xe nghiêng ngả xóc nảy, chưa đầy nửa tiếng đã lái ra đến bên ngoài cách núi Đe một kilomet. Chỉ nghe thấy phía sau lưng vang lên tiếng nổ ầm ầm rung chuyển trời đất, tôi quay đầu nhìn lại, núi đe phun trào ngọn lửa cao ngút trời, tựa như khoảnh khắc một quả bom nguyên tử phát nổ, khói mù cuồn cuộn, đá vụn bay khắp nơi, mắc-ma nóng bỏng trào ra ngoài lập tức khiến cho cả ngọn núi Đe biến thành một biển lửa. Trong màn đêm trông nó cực kỳ tráng lệ, nhưng đồng thời cũng có vô số hình người ở trạng thái trong suốt lũ lượt bay lên bầu trời, những linh hồn bị giam cầm ở vùng đất kỳ dị này cuối cùng cũng có được tự do!
Sau đó tôi đơ người ngắm nhìn vẻ đẹp của ngọn núi lửa, mãi cho đến khi có một bàn tay nhỏ lau khóe mắt tôi, tôi mới biết mình vừa khóc.
“Cảm ơn!”
Tạm biệt nhé, người tôi yêu!