Tháng 8 năm 1945, “thủ đô mới” của nước ngụy Mãn Châu - Thông Hóa.
Mùa hè là mùa khô nóng giúp vạn vật sinh trưởng, nhưng đối với quân Đông Quan đã cố thủ ở vùng Đông Bắc trong suốt 40 năm thì lại chẳng khác nào ngày tận thế. Tối ngày mồng 8, 1,5 triệu Hồng quân tinh nhuệ của Liên Xô do Nguyên soái Vasilevsky chỉ huy, bất ngờ mở cuộc tấn công dữ dội vào quân Đông Quan từ ba hướng ở biên giới Trung - Xô. Quân đội Quan Đông đã sớm nếm đủ sức mạnh khủng khiếp của quân đội Liên Xô từ chiến dịch Nặc Môn Khảm rồi. Ngay khi giao chiến, tuyến phòng thủ được bố trí cẩn thận đã lập tức sụp đổ. Quân đội Quan Đông cùng với các nhân vật quan trọng của chính quyền Ngụy Mãn đã vội vàng từ bỏ thủ đô Tân Kinh để chạy trốn đến Thông Hóa. Mặc dù đã có được một chút an ủi tâm lý từ căn cứ pháo đài dưới lòng đất ở Thông Hóa, nhưng trong nội bộ quân Quan Đông đã bắt đầu tràn ngập bầu không khí chán nản trước khi bị hủy diệt. Nhưng trong một căn phòng như vậy trong pháo đài, một hàng sĩ quan quân đội Quan Đông đồng loạt quỳ trên thảm tatami với vẻ mặt tự tin và kiên quyết.
Trong số đó, người có quân hàm thấp nhất cũng là thiếu úy, quân hàm lớn hơn thậm chí đã là đại tá, thật hiếm khi có nhiều sĩ quan cấp úy, tá cùng tập hợp tại một nơi như vậy. Hơn nữa, ở trong phòng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn không phải là sơ đồ chiến lược và kế hoạch tấn công, mà là danh mục đồ ăn thức uống, rượu sake truyền thống của người Nhật, thậm chí bên cạnh mỗi người đều có một geisha hầu hạ. Đây vốn không phải là biểu hiện nên có khi sắp phải đối mặt với thời khắc quân đội Liên Xô đang tấn công ồ ạt, mà giống với buổi tụ họp ngắm hoa anh đào nở của quân Quan Đông hơn.
“Xoạch!”
Cánh cửa truyền thống của Nhật Bản bị kéo ra, một nhóm sĩ quan thiếu tá từ bên ngoài bước vào. Người đi đầu để ria mép, sắc mặt u ám, đó chính là Tổng tư lệnh Yamada Otozu của quân đội Quan Đông, bên cạnh ông ta là Tham mưu trưởng Hata Hikosaburo.
Hàng sĩ quan cấp thấp lập tức đứng dậy chào Yamada Otozu, ông ta gật đầu một cách hài lòng: "Các vị, hiện nay Đế quốc Nhật Bản của chúng ta đang lúc nguy nan, bọn ma quỷ Hoa Kỳ đang ở phương nam hăm dọa, đám người Nga kia lại không giữ lời hứa, ngang nhiên phát động tấn công chúng ta. Đế quốc đã đến thời khắc sinh tử tồn vong rồi!”
Cấp bậc trong nội bộ quân đội Nhật rất chặt chẽ, không có mệnh lệnh của cấp trên, cấp dưới không được nói bừa, nhưng đại tá Haruhi Kyomiya, người có cấp bậc cao nhất trong hàng sĩ quan cấp thấp mang trong mình dòng máu hoàng tộc, thân phận không tầm thường lập tức hét lên: "Xin Đại tướng hãy ra lệnh. Vì sự thịnh vượng ngàn năm của Đế quốc, vì Thiên Hoàng bệ hạ muôn năm, chúng ta có chết cũng không chối từ!"
Yamada Otozu: "Rất tốt! Hôm nay ta triệu tập các vị đến đây chính là vì một chuyện, chỉ cần các vị hoàn thành chuyện này thì đám súc sinh Nga Mỹ kia không còn đáng nhắc đến nữa. Đế quốc của chúng ta sẽ thống trị thế giới, lưu truyền muôn đời!”
Yamada Otozu dừng lại, đám sĩ quan cấp thấp đồng loạt nhìn chỉ huy của họ. Yamada Otozu hơi quay đầu ra hiệu cho tham mưu trưởng Hata Hikosaburo, vì vậy ông ta bèn cúi người, trải tập tài liệu trên tay ra và nói lớn: "Nhiệm vụ của các vị là tìm ra lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn, trong đó chứa đựng bí mật vô địch thiên hạ của Thành Cát Tư Hãn. Ngoài ra, các vị còn có nhiệm vụ khác chính là khai quật long mạch của nhà Mãn Thanh, tương truyền rằng năm đó khi Mãn Thanh tiến vào biên quan đã cướp sạch kho báu mà Trung Quốc đã tích lũy hàng nghìn năm và vận chuyển chúng ra quan ngoại, chôn dưới long mạch với ý đồ dùng những bảo vật này quay trở lại khi bị đánh bại!"
Tất cả sĩ quan có mặt đều bàng hoàng, ban đầu họ đoán tổng tư lệnh gọi họ đến chắc hẳn là có chuyện lớn, một là để ám sát Stalin, không thì chính là để đánh cắp siêu bom bí mật do người Mỹ nghiên cứu, ai ngờ khi công bố ra lại là một kế hoạch vô vị, nhàm chán. Nếu kế hoạch này được đưa ra từ hơn mười năm trước, vào thời kỳ hoàng kim của quân đội Quan Đông, có lẽ sẽ khiến Thiên Hoàng vui vẻ, nhưng hiện giờ, ở thời điểm sinh tử tồn vong, ai còn có tâm trí làm những chuyện như vậy nữa chứ?
Do chế độ cấp bậc trong quân đội Nhật Bản nghiêm ngặt, đảm sĩ quan cấp thấp này không dám lên tiếng bày tỏ sự nghi ngờ, nhưng khuôn mặt đã hiện rõ suy nghĩ của họ. Yamada Otozu thăm dò ý tứ qua sắc mặt của họ sau đó gật đầu nói: "Tôi hiểu sự nghi ngờ của các vị, nhưng hai chuyện này đóng vai trò rất quan trọng trong sự phát triển và tồn vong của Đế quốc chúng ta!"
Yamada Otozu chậm rãi giải thích: "Hơn 800 năm trước, trên thế giới này, Nam Tống chiếm cứ phần đất đai màu mỡ tốt nhất, có dân số đông nhất và vũ khí tối tân nhất, vương quốc Nữ Chân có lực lượng vũ trang hùng hậu nhất, tinh thần thượng võ dã man nhất. Hai quốc gia hùng mạnh như vậy, trong vòng mấy chục năm mà dân số chỉ còn chưa đến hai trăm ngàn người, vũ khí lạc hậu, thậm chí còn bị người Mông Cổ sử dụng mũi tên làm bằng xương bò đánh bại. Sau đó, người Mông Cổ chinh chiến khắp nơi, chiếm cứ lấy nửa thế giới! Vậy mà không ngờ, chỉ trong vòng chưa đến một trăm năm, đế quốc Mông Cổ hùng mạnh lại bị chia cắt, sụp đổ. Nổi lên nhanh, bị hủy diệt cũng nhanh khiến người ta phải kinh ngạc, lẽ nào trong đó không tồn tại nguyên nhân gì sao? Mười mấy năm trước, hoàng quân của chúng ta đưa hoàng thất Mãn Thanh đến Mãn Châu, lập nên nước Mãn Châu, hoàn toàn kiểm soát bọn họ, cuối cùng cũng biết được một bí mật kinh người. Hóa ra Thành Cát Tư Hãn lộng hành được như vậy là dựa vào một nhân tố bí mật!
Đám sĩ quan cấp thấp đều thò cổ ra lắng nghe sự dạy dỗ của tổng tư lệnh, bọn họ đều đã trải qua sự giáo dục nghiêm khắc, biết rõ văn hóa lịch sử của Trung Quốc, lúc này nghe được câu chuyện về bá chủ chiếm cứ được vùng đất lớn nhất thế giới thì không khỏi giật mình kinh sợ.
“Nhưng, nhân tố này quá đáng sợ, ngoại trừ Thành Cát Tư Hãn thì gần như không có người Mông Cổ nào có thể khống chế được nó! Vậy nên, từ sau khi Thành Cát Tư Hãn băng hà, người Mông Cổ đã phong ấn bí mật này lại, chôn vùi dưới lăng mộ của ông ấy. Mãi cho đến 300 năm trước, vị vua khai quốc của Mãn Thanh là Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng đã phát hiện ra bí mật vô địch thiên hạ này, nó rơi vào tay ông ta cho nên cuối cùng ông ta cũng gây dựng được đại nghiệp, chiếm được cả lãnh thổ Trung Quốc này và biến nó thành thuộc địa. Tuy nhiên ông ta cũng biết bản thân không thể kiểm soát hoàn toàn nhân tố đáng sợ này, nhỡ đâu đời sau của ông ta không ra gì thì người Mãn Châu cũng sẽ rơi vào kết cục của gia tộc Hoàng Kim kia thôi, cho nên con cháu mấy đời sau của ông ta như Hồng Ngạt hay Đa Nhĩ Cổn đều chuyển hết tất cả của cải châu báu ra ngoài quan ngoại rồi chôn dưới long mạch Mãn Thanh. Tương truyền, giá trị của nó tương đương với nửa quả địa cầu!”
Đám sĩ quan cấp thấp nghe xong mà kinh hãi không nói thành lời.
Yamada Otozu nói tiếp: “Tiếc là lão ranh con Phổ Nghi kia rất cứng miệng không chịu nói. Nhưng cũng không sao, thông qua con đường khác, chúng ta đã biết được đại khái vị trí lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn rồi, chỉ cần các vị khai quật nó lên, vậy thì bí mật vô địch thiên hạ của Thành Cát Tư Hãn sẽ do Đế quốc đại Nhật Bản chúng ta nắm giữ. Đến lúc đó, hoàng quân ta vô địch thiên hạ sẽ giết hết đám Nga Mỹ kia như giết gà, ngày chúng ta làm bá chủ thế giới chỉ trong tương lai gần thôi!”
Nói xong, Yamada Otozu giơ cao chén rượu sake được một cô nàng geisha đưa lên, đám sĩ quan còn lại cũng lũ lượt nâng chén, chỉ nghe thấy Yamada Otozu nói: “Đế quốc hưng suy khởi nguồn từ đây, mong các vị cố gắng!”
Yamada Otozu uống cạn sau đó ném chén rượu xuống đất vỡ tan, đám sĩ quan cũng bắt chước theo, tiếng “loảng loảng” vang lên không ngớt khiến cho các geisha run rẩy sợ hãi.
Dã thú trước khi bị hủy diệt thường sẽ điên cuồng nhất!