• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm đội trị an tưởng rằng chúng tôi nhất thời không có gì để nói bèn vỗ vai chú họ: "Chú họ à, cậu đừng coi thường Hằng Hoài, cậu ấy từng ra chiến trường, từng giết người. Ban nãy mười người thanh niên trai tráng bọn tôi tay cầm binh khí giao đấu với cậu ấy mà còn không phải đối thủ của cậu ấy, bị đánh cho mặt mày sưng húp, cậu thấy có cừ không?"

Chú họ rót cho tôi một chén rượu trước, sau đó lại rót cho mình một chén rồi mỉm cười: "Vừa nhìn dáng người cậu, tôi đã biết cậu là người được huấn luyện. Thật ra tôi cũng từng đi lính nhưng không phải quân đội chính quy, mà là làm cảnh sát vũ trang đi vây bắt bọn buôn ma túy. Bọn chúng gian xảo, hung hãn, rất khó đối phó. Cậu còn từng chiến đấu với quân đội chính quy, đúng là một người không đơn giản! Uống đi!"

Chúng tôi uống hết rượu trong chén mình. Rượu mà người Đông Bắc uống là rượu Thiêu Đao Tử, nếu uống từng bát lớn thì sẽ như Trư Bát Giới ăn dưa hấu nên chén mà chúng tôi uống đều là chén nhỏ, Lâm Bạch Thủy cũng bận rộn rót rượu cho chúng tôi.

Sau đó chú họ hỏi: "Lạ thật, cậu là một người ngoài, sao vừa đến đã có hứng thú với mấy vụ án này vậy? Mà nghe nói đến bản lĩnh này của cậu, thậm chí tôi còn nghi ngờ cậu là đặc phái viên mà Bắc Kinh cử đến điều tra đấy!"

Tôi cười: "Tôi đâu có dữ dằn cỡ đó, chỉ là một công nhân làm việc trong trường đại học thôi. Nhưng vừa đến đây đã tóm được một tên trộm xác, cũng suýt bị coi là kẻ trộm mà bị đánh hội đồng, anh thấy có oan hay không, có sao thì cũng phải cho biết nguyên do chứ."

Nói đến đây, chủ nhiệm đội trị an bèn gãi đầu ngại ngùng.

Chú họ: "Tôi cũng không giấu cậu nữa, nói thật với cậu, tôi thấy ở đây sắp xảy ra chuyện lớn, không, kém chuyện xảy ra năm 59 đâu!"

Chủ nhiệm đội trị an sững người: "Sao lại nhắc đến chuyện năm 59 vậy? Tôi nghe nói năm ấy hình như bên này xảy ra một vụ án phản cách mạng lớn đúng không?"

Chú họ gật đầu: "Để tôi kể lại từ đầu vậy. Ở đây đột nhiên thịnh hành nạn trộm xác, đại khái bắt đầu từ nửa năm trước, lúc đó chúng tôi cũng không để ý lắm, bởi vì bị trộm đều là những ngôi mộ vô chủ, hơn nữa cũng không có văn vật gì đáng giá, bên văn hoá cũng lười quản lý. Nhưng đến lúc bắt đầu có người mất tích, chúng tôi cũng bắt đầu chú ý. Người mất tích đầu tiên là cậu nhóc nhà họ Thư thôn Thạch Cương, tên này không lo làm ăn lại không chăm ruộng vườn, suốt ngày chỉ muốn giàu. Có một ngày đột nhiên không thấy cậu ta đâu nữa, mọi người nhất thời cũng không nghĩ gì nhiều, bởi tên này cũng thường xuyên không thấy tăm hơi đâu, không đi Quảng Châu thì cũng là đi Thượng Hải, đợi đến khi hết tiền rồi sẽ lại mò về thôi. Nhưng lần này lại khác, người nhà chẳng thấy mất đồng nào, lúc chị gái cậu ta đến báo án, chúng tôi cũng tiến hành tìm kiếm một lượt theo lệ cũ, đến ga tàu hoả hỏi thì không thấy tin tức tên này rời đi, lúc bấy giờ chúng tôi mới bắt đầu nghi ngờ. Nếu là đi lạc trong núi thì mấy chục năm trời sống ở đây coi như bỏ, nếu là bị phần tử phạm tội bắt cóc, tên này vừa nghèo vừa không có nhân phẩm, ai thèm bắt cóc chứ. Chúng tôi nghĩ mãi không ra, rồi trong mấy tháng sau, liên tục có người mất tích, đều là mấy tên vô lại kiểu vậy, nhìn qua thì giống như trừ hại cho dân nhưng hoạt động trộm xác ở quanh đó ngày càng hung hăng liều lĩnh, cuối cùng có người công an già nhiều kinh nghiệm lật lại án cũ, vừa nhìn đã thấy không ổn, chuyện này cực kỳ giống với vụ án phản cách mạng năm 59."

Năm 59 chính là năm tôi ra đời, không biết ở mảnh đất này đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì.

Chú họ nói: "Năm 59 chính là năm nhà nước điều chỉnh chế độ hợp tác xã nhân dân, các xã viên thanh lý tài sản hợp tác xã, ngay cả vùng rừng núi thường ngày ít đi cũng đi hết một lượt, và thế là có chuyện. Ở khu rừng gần hoàng lăng, các cậu đoán xem các xã viên của thôn Hoàng Lăng đã phát hiện ra điều gì?"

"Xác cổ?" Chúng tôi đồng thanh.

Nếu đã là hoàng lăng thì đương nhiên là có xác cổ rồi.

Chú họ lắc đầu: "Không phải. Các xã viên nhìn thấy hàng loạt xác chết đang treo trên cây trong rừng, có đến vài chục cái xác, treo ở đó giống như đang phơi quần áo vậy. Các xác chết đều đã khô đét lại rồi, nhẹ bẫng, chỉ cần gió nhẹ thổi qua là tung bay. Lúc đó các xã viên bị kinh hãi không nhẹ, lập tức ngã ngồi xuống đất, vừa bò vừa chạy về thôn, sau đó trưởng thôn cho người đến canh giữ rồi đến đồn công an báo án."

"Các tiền bối của tôi có mặt ở đó nhìn thấy cảnh này đều sợ mất mật, rất nhiều người trong số họ đều là quân giải phóng chuyển nghề, trừ lúc ở Đông Bắc bắt cướp thì chưa từng nhìn thấy cảnh tượng có nhiều xác chết bị treo lên như thế. Đất nước ra đời mười năm, công tác trị an luôn làm rất tốt. Ban đầu nhìn thấy nhiều thi thể khô đét lại như thế này, lập tức nghi ngờ là do bọn Ngụy Nhật giết chết các chiến sĩ kháng Nhật, nhưng kiểm tra thi thể mới phát hiện, hơn một nửa trong số những người này đều chết sau khi đất nước ra đời, hơn nữa còn tập trung vào sau năm 56.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK