Tôi đã nhìn vào đôi mắt của cô ấy, sự nhiệt tình trong đó giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, đôi mắt chứa đầy sự hăng say của Hồng vệ binh thời kỳ cách mạng văn hóa. Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ: “Nhưng vị vua này keo kiệt bủn xỉn quá, xây lăng mộ rõ hoành tráng mà quan tài lại là một khúc gỗ?”
Vương Văn Lâm thoát khỏi vòng tay của tôi rồi mỉm cười: “Cậu không hiểu đâu, người Mông Cổ thời đó vẫn tín ngưỡng đạo Tát Mãn, cho rằng chỉ khi đặt thi thể trong gỗ thì linh hồn mới bất diệt, đây gọi là quan tài trong quan tài.”
Thật ra trong lòng tôi vẫn có một vài câu hỏi, nói là chôn cất bí mật, nhưng từ hai loại văn văn tự Mông Cổ trên tháp quỷ U Minh và di cốt của bọn quỷ Nhật để lại, có thể thấy lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn đã có hơn một lần được viếng thăm. Trong ấn tượng của tôi, lăng mộ hoàng đế một khi bị mở ra thì chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp. Như lăng mộ của Từ Hy Thái hậu đó, Tôn Điện Anh đã ra lệnh làm nổ tung lăng mộ, thi thể cũng bị lôi ra ngoài, mục nát đến mức mọc cả lông trắng, thậm chí đến cả lăng mộ hoàng đế các triều đại được nhà nước khai quật cũng không được yên ổn. Lăng tẩm bị Hồng vệ binh đập nát, xương cốt bị thiêu thành tro. Những người đầu tiên đến lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn là quý tộc Mông Cổ từ hơn bốn trăm năm trước, có lẽ lúc đó vừa mới bị Thái tổ nhà Minh đánh đuổi về quê, muốn mượn khí phách vĩ đại của tổ tiên để đoạt lại Trung Nguyên nhưng cũng không dám động vào lăng mộ tổ tiên. Bọn quỷ Nhật là nhóm người đến đây lần thứ hai, chẳng những chúng không động được vào bất cứ thứ gì mà tất cả còn bị chôn vùi ở đây. Lẽ nào lăng mộ của hoàng đế lại không có biện pháp bảo vệ nào sao?
Tôi sửng sốt, lòng thầm kinh hãi, dường như nghĩ ra điều gì đó nhưng lại rối hết cả lên, không tìm ra manh mối. Tôi ôm đầu cố gắng suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
Lần đầu tiên cô nhóc Lâm Bạch Thủy tham gia vào nhiệm vụ thám hiểm khảo cổ đã có được phát hiện to lớn như thế, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng sấm ầm ầm, âm thanh này khác lạ, không giống với tiếng sấm bình thường. Hơn nữa, sóng âm có dữ dội đến đâu thì cũng cần phải truyền qua không khí, ở bên ngoài phải như thế nào mới có thể truyền đến một nơi có độ sâu hơn trăm mét so với mặt đất, cách biệt hoàn toàn với thế giới như vậy được? Tôi lại lắng tai nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó vẫy tay với mọi người: “Không hay rồi! Trên kia có người đang kích nổ!”
Phải biết rằng, lần này chúng tôi đi khảo cổ ở nơi ít người, chủ yếu là vùng núi hoang vu, dự tính có thể phải mở đường núi nên đã cố ý mang theo mấy chục kg thuốc nổ. Tôi xuất thân là lính công binh, lại từng đi đánh trận, không biết đã kéo bao nhiêu bao thuốc nổ rồi. Tuy rằng không dám tự khen bản thân có kỹ thuật nổ điêu luyện nhưng cũng đã đến mức chỉ cần nghe tiếng nổ cũng có thể phán đoán được loại thuốc nổ và lượng nổ là bao nhiêu. Chỉ cần nghe tiếng nổ nặng nề này là biết mấy tên khốn trên kia dùng hơn mười kg thuốc nổ dẫn nổ rồi, uy lực nổ đó đủ để phá bay một ngọn núi nhỏ. Mà dẫn nổ ở hang động dưới lòng đất có kết cấu không ổn định này thì chẳng khác nào một thảm họa chết người!
Những viên đá trên đỉnh đầu chịu chấn động kịch liệt đang rung chuyển dữ dội, rồi bất ngờ rơi xuống rào rào như mưa trút, nếu bị nó rơi trực diện vào người thì cũng không thua gì đạn của súng trường. Lúc này tôi chỉ có thể bảo vệ người phụ nữ ở cạnh mình, tôi hét thật to với Batel và cô gái nhỏ, ý bảo họ hãy tự chạy đi, sau đó cũng bất chấp nguy hiểm của bản thân mà nhanh chóng cởi mũ bảo hiểm ra đội trên đầu Vương Văn Lâm, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy nhìn khắp xung quanh để tìm một nơi tránh đá rơi. Lúc này, hang động mà chúng tôi đến đã cách chúng tôi quá xa, còn phải bước qua một đống xương cốt nữa, nếu không làm tốt thì giữa đường còn có thể bị đá đè chết. Lòng tôi như lửa đốt, đột nhiên tôi liếc thấy một nơi, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Trời không tuyệt đường của con người!"
Tôi ôm chặt lấy Vương Văn Lâm, liều mình nhảy qua khe nứt trên mặt đất đang cuộn khói mịt mù, lao thẳng đến bên cạnh quan tài của Thành Cát Tư Hãn. Tôi cúi đầu nhìn xuống, đúng như những gì tôi đã đoán, quan tài của Thành Cát Tư Hãn giống như một chiếc thang máy đi lên từ lòng đất, vậy thì chắc chắn phải có một con đường để đi lên. Tuy rằng khoảng trống không lớn, nhưng cũng quá đủ để tránh hai người. Tôi đỡ Vương Văn Lâm rồi nói: "Cẩn thận!"
Nói rồi tôi bèn ném Vương Văn Lâm xuống, sau đó cũng tung người nhảy vào!