• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đó che đôi mắt đang bị chói lại: “Tôi, Batel đây.”

Tôi thở phào một hơi, nghe thấy anh ta nói tiếp: “Tôi thấy có ánh sáng chiếu loạn xạ trong căn nhà này, tò mò nên đến xem thế nào.” Nói xong, anh ta bèn tiện tay nghịch mấy thứ đồ ở trong phòng: “Nhìn kỹ mới thấy những thứ bày biện trong đây đều mang nét đặc sắc rất riêng của người Mông Cổ, có lẽ trước đây từng có người ở đây thật.”

Tôi nói: “Chẳng phải người Mông Cổ thường chọn nơi có đồng cỏ tốt tươi, nguồn nước dồi dào để du mục hay sao? Họ đến đây định cư từ khi nào và tại sao họ lại rời khỏi đây? Có phải do năm đó họ hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước rời khỏi nơi có điều kiện sống gian khổ này không?”

Batel lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bây giờ tôi cũng mới biết là từng có người sống ở đây, chứ không phải là núi Đe có yêu quái ăn thịt người như lời người ta vẫn đồn thổi.”

Chúng tôi ra khỏi căn nhà đá, nhóm người bên ngoài vẫn đang bài bạc rất hăng say, Hồ Phát Nhất làm nhà cái, không ngừng la hét om sòm, Batel nghe thích quá cũng sáp lại, lấy một ít tiền lẻ ra đặt cược. Trong lòng tôi ngứa ngáy, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình mà ném tiền ra thì sẽ như nước sông chảy mãi không ngừng, đột nhiên cảm thấy tim đau như dao cắt, bèn kìm nén ý nghĩ muốn chơi lại, cứng nhắc chạy về phía chiếc lều, gặp ngay Vương Văn Lâm và cô gái nhỏ.

Vương Văn Lâm mỉm cười, nét xinh đẹp của người phụ nữ Giang Nam lộ ra vô cùng rõ nét: “Tôi thấy cứ mười người đàn ông thì có đến chín người mê cờ bạc, Hằng Hoài là một người đàn ông rất được đấy!”

Cô gái nhỏ cười ha ha giống như một con heo nhỏ, so với Vương Văn Lâm đúng là một trời một vực: “Em thấy anh ấy đâu có tốt như lời chị nói đâu, biết bản thân mình quá xui xẻo cho nên mới không dám chơi thì có!”

Tôi ngại ngùng gãi đầu, Vương Văn Lâm bèn lên tiếng: “Đúng lúc quá, hay là đi cùng chúng tôi đến đền thờ Tát Mãn (1) đi. Biết đâu lại có việc chân tay cần phiền cậu giúp ấy!”

(1) Đền thờ Tát Mãn: Đền thờ thần chủ của đạo Tát Mãn, một loại tôn giáo nguyên thủy, tín ngưỡng phổ biến ở các dân tộc phía bắc Trung Quốc thời cổ đại.

Tôi rất thoải mái khi nói chuyện với Vương Văn Lâm, bèn lập tức gật đầu đồng ý, chỉ là cảm thấy cô gái nhỏ kia không được thuận mắt cho lắm. Cô gái nhỏ là người phương bắc, ngoại hình xinh đẹp đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, trên đầu có hai bím tóc, nhưng dáng người lại rất cao, dậy thì không thành công cho lắm nên thân hình cô khá gầy, không có ngực cũng chẳng có mông. Khi đứng cạnh Vương Văn Lâm đầy đặn, quyến rũ thì chẳng khác nào bộ xương khô với người đẹp.

Đại điện mà tôi vẫn nghĩ thật ra chính là đền thờ Tát Mãn, mỗi bên dựng một cái tháp màu trắng. Trong màn đêm mù mịt, bóng dáng mờ ảo đền thờ Tát Mãn giống như một chiếc hộp ma thuật được bao phủ bởi một màu sắc thần bí, một khi mở ra sẽ có vô số yêu ma được phóng thích ra ngoài làm hại nhân gian. Cửa chính đã bị phá hỏng từ lâu, tôi xách chiếc đèn dầu đi vào trước. Tuy rằng ngôi đền này đã bị tàn phá nhưng vẫn chưa sụp xuống hoàn toàn, lư hương và bàn thờ được bảo tồn tương đối nguyên vẹn. Giữa bàn thờ là một pho tượng yêu quái cực lớn trông rất gớm ghiếc, do lâu ngày không được tu sửa nên lớp sơn son thếp vàng đã bị bong tróc, các chi không hoàn chỉnh, để lộ ra lớp đất ban đầu, nhưng các đường nét của bức tượng vẫn khá rõ ràng, nhất là phần mặt, hai gò má đỏ như được quét máu tươi, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ. Bàn chân của con yêu quái giẫm trên mười mấy bức tượng người kích thước chỉ bằng con chó cỏ, tạo hình sinh động như thật. Phần mặt của những người này chỉ còn lại một chút sơn, tư thế xiêu vẹo, vẻ mặt dữ tợn, miệng há to, lưỡi thè ra, những tiếng kêu gào vang lên trong câm lặng, không khỏi khiến người ra có cảm giác như được xuống địa ngục tham quan, không rét mà run.

Tôi cẩn thận lên tiếng: "Chị Văn Lâm, cái đền này tà ma quá! Không thờ cúng Bồ tát, Phật tổ thì thôi lại đi thờ tà ma ngoại đạo! Có phải người ở đây trước đây đều là yêu quái giống như lời Batel nói không?"

Vương Văn Lâm lắc đầu trả lời: "Trên đời này lấy đâu ra yêu quái chứ! Thời cổ đại, người Mông Cổ theo đạo Tát Mãn, coi trời đất tự nhiên là thần linh. Nhìn pho tượng này, có lẽ đây là vị thần bảo vệ Giáng Ma Thiên Tôn của thảo nguyên, đại diện cho phong cách nghệ thuật của đạo Tát Mãn thời kỳ đầu."

Lần khảo cổ này của chúng tôi phần lớn thiên về tìm hiểu thời kỳ đồ đá, chỉ có Vương Văn Lâm là toàn năng, không chỉ tinh thông ngôn ngữ văn tự của rất nhiều dân tộc thiểu số, mà còn có kiến thức nhất định về văn hoá phong tục địa phương. Chợt cô ấy để lộ ra nụ cười mê hoặc, tự lẩm bẩm một mình: "Nhưng Giáng Ma Thiên Tôn chỉ là tượng phụ của Trường Sinh Thiên thôi, rất ít khi được thờ cúng riêng, lẽ nào là có nguyên nhân đặc biệt nào đó?"

Khả năng quan sát của cô gái nhỏ trước giờ luôn rất tốt, cô bé đột nhiên la lớn: "Chị Văn Lâm, chị xem, hình như ở đây cất giấu thứ gì đó!"

Tôi xách chiếc đèn dầu lên soi theo hướng ngón tay của cô gái nhỏ. Ở phần ngực của giáng ma thiên tôn có một dấu vết hình tròn, có lẽ ban đầu họ cố ý sơn đè lên để che giấu, giờ lớp sơn bên ngoài bị bong nên mới lộ ra vết tích. Lẽ nào bên trong đó cất giấu thứ gì quý giá ư? Tim tôi bỗng đập nhanh hơn, rất lâu trước đây tôi có nghe nói người cổ đại thích nhất là giấu vàng bạc châu báu vào tượng, lẽ nào hôm nay cũng là thế sao?

Tôi đưa chiếc đèn dầu cho cô gái nhỏ cao gầy sau đó trèo lên pho tượng Giáng Ma Thiên Tôn, trong lòng thì nhủ thầm: "Ông đây theo chủ nghĩa Mác đấy nhé, không tin thứ yêu ma quỷ quái như mi đâu!"

Tôi gõ vào phần dấu vết hình tròn trên pho tượng rồi đấm vỡ phần đất chỗ đó, lấy từ bên trong ra một cái ống trụ tròn màu đen, sau đó nhảy xuống đưa cho Vương Văn Lâm. Cô ấy xoay nhẹ một đoạn trên ống trụ, chậm rãi rút ra một bức thêu làm bằng da. Sau khi thổi hết lớp bụi đi, bên trên là một bức tranh dùng kim xăm lên rất công phu và khéo léo, tuy rằng đã trải qua trăm năm nhưng vẫn còn rất nguyên vẹn.

Vương Văn Lâm lẩm bẩm trong miệng: “Không ngờ lại là xăm trên da người, nghi thức long trọng thế này, chắc chắn là đã có một chuyện lớn gì đó đã xảy ra!”

Tôi dựng tóc gáy, chỉ vào miếng da có hình xăm: “Da người ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK