• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi hừ nhẹ, không hiểu sao lại thở phào một hơi. Nhìn theo bóng dáng gầy gò của cô gái nhỏ đang chạy thật nhanh rời khỏi đây, đột nhiên cảm thấy bụng minh căng phồng lên, chắc chắn là do ban nãy sợ quá, may mà không đến mức tè dầm ra quần. Tôi đi tìm một nơi hẻo lánh để xả lũ, đang định vứt sợi dây thép sang một bên thì nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trong căn nhà đá, người đó lên tiếng: “Người anh em, cũng đến giải tỏa nỗi buồn hả?”

Người đó chậm rãi bước đến, âm thanh giẫm trên mặt đất đến từ một đôi giày bốt, mà ở đây chỉ có Batel đi loại giày này. Nhưng Batel có dáng người dong dỏng cao, còn người này thì thấp hơn tôi cả nửa cái đầu. Trong lúc tôi vẫn còn đang nghi ngờ thì người này đã bước ra khỏi bóng tối rồi, vẻ mặt của tôi sau khi nhìn thấy hắn thì lập tức cứng đờ!

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu người xuất hiện lúc này là một anh chàng người Nga, một đặc vụ người Mỹ hay thậm chí là tàn tích của nhà Thanh, vậy mà đối phương lại mặc quân phục của bọn quỷ Nhật Bản. Đôi giày da màu đen, bộ quân phục màu kaki làm bằng cotton, mũ quân đội hình thuyền, bên hông treo một thanh kiếm Nhật, giống hệt với hình ảnh sĩ quan quân đội Nhật tôi được thấy trên phim. Tên sĩ quan ma gầm nhẹ, khuôn mặt ẩn giấu dưới chiếc mũ dâng ngước lên, không ngờ lại là một cái đầu lâu đã thối rữa chỉ còn lại vài miếng da thịt. Tôi còn chưa kịp kinh ngạc thì tên sĩ quan ma đã rút thanh kiếm Nhật ra chém về phía tôi rồi!

Theo bản năng, tôi lập tức giơ sợi thép lên để chặn lại! Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm kịch liệt, tia lửa bắn ra bốn phía! May mà tôi đã đi lính mấy năm, chân tay nhanh nhẹn, đang chuẩn bị phản kích thì bóng tên quỷ Nhật trước mặt đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, xung quanh tôi chỉ có màn đêm vô tận mà thôi!

Tôi sống hai mươi mấy năm trên đời, lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng đáng sợ như vừa rồi. Ngay cả khi trên chiến trường trong rừng phía nam, khi bọn buôn ma túy thấp lùn hung hăng lao tới, tôi cũng chỉ nghiến răng vung chiếc xẻng công binh trên tay chiến đấu với chúng mà thôi, chưa từng được trải nghiệm cảm giác run rẩy sợ hãi, còn cơ bắp trên người thì bị chuột rút đến cứng đờ như thế này. Mãi một lúc lâu sau tôi mới hít thở bình thường trở lại được, cơ thể tôi chùng xuống, hai mắt mở to nhìn vết chém mới tinh xuất hiện trên sợi dây thép với vẻ không thể tin nổi. Đây không phải là ảo giác, đây là sự thật!

Mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng khiến tôi khẽ rùng mình, tôi biết, tôi cũng nhìn thấy ma rồi, lại còn là một con ma sĩ quan Nhật! Chúng tôi xoay chiếc kinh luân, đồng thời cũng đã đánh thức những con ác ma đáng sợ kia tỉnh lại rồi!

Tôi kéo sợi dây thép trở về một cách đầy mệt mỏi như vừa trải qua huấn luyện 180 cây số, Vương Văn Lâm nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt tôi, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì hơi kinh ngạc: “Vẻ mặt của cậu đáng sợ quá!”

“Vậy sao?”

Tôi lẩm bẩm rồi sờ má mình, lạnh đến mức sốt nhẹ rồi!

Sau đó Vương Văn Lâm lập tức đổi sang vẻ mặt tức giận lúc nãy, lớn giọng chất vấn: “Tại sao cậu lại bắt nạt Lâm Bạch Thủy? Tôi biết em ấy ghét cậu, luôn bài xích cậu, nhưng dù sao cậu cũng là đàn ông, phải có lòng bao dung, hà tất phải lại đi so đo với một cô gái nhỏ như thế? Tôi hỏi cậu, ban nãy cậu có suy nghĩ quỷ (ma) quái gì vậy hả, cậu muốn làm gì em ấy?”

Vừa nghe thấy chữ “ma” tôi bèn kêu thất thanh: “Ma! Chúng tôi đều đã gặp ma rồi!”

“Cậu đang nói linh tinh gì thế?”

Vương Văn Lâm tỏ ra không hiểu chuyện gì, còn tôi dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, tôi cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, lắp ba lắp bắp kể lại những gì vừa nhìn thấy. Tài ăn nói của tôi không tốt lắm, lại thêm sợ hãi choáng váng nên câu chuyện trở nên lộn xộn, không đầu không cuối. Khó khăn lắm Vương Văn Lâm mới có thể hiểu hết được, khuôn mặt nhỏ của cô ấy lập tức trắng bệch, đôi mắt to tròn mở trừng trừng: “Cậu và Lâm Bạch Thủy đều gặp ma ư? Lâm Bạch Thủy gặp một cậu bé ma người Mông Cổ, cậu lại nhìn thấy một tên sĩ quan ma người Nhật?”

Tôi từ từ trấn định lại: “Chẳng phải trước đây ông bố người Mông Cổ kia từng đưa một bọn quỷ Nhật vào đây rồi không thấy đi ra nữa còn gì? Chắc chắn là do chúng tạo nghiệp vô số, đụng phải tà ma ở đây, chết không nhắm mắt nên đã hóa thành ác quỷ!”

Vương Văn Lâm nghiêm giọng: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, trên đời này lấy đâu ra yêu ma quỷ quái hả? Đó là do môi trường ở đây quá bức bối ngột ngạt, từ đó nảy sinh ra ảo giác! Đi, tôi đưa cậu về, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ không sao nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK