• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi đội khảo cổ di tích nguyên thủy ở Nội Mông Cổ bị xóa sổ, chúng tôi rút về lều của Batel ăn chùa uống chùa, cứ thế cho đến khi đội cứu hộ của chính phủ đến. Do chuyện này quá bí ẩn, chúng tôi không hẹn mà cùng lựa chọn những lý do giống nhau: bất ngờ gặp phải núi lửa phun trào nên mọi người không may gặp nạn.

Sau khi đội khảo cổ giải tán, cô gái nhỏ cũng chính là Lâm Bạch Thủy kết thúc quá trình thực tập, trở về trường cũ là đại học Bắc Kinh để giảng dạy. Tên trộm mộ Hồ Bát Nhất đi tránh sóng gió, dẫn theo Hoa Nhị đi gây án khắp nơi. Tôi chẳng có ai nương tựa, trời đất rộng lớn là vậy nhưng lại chẳng biết phải đi về đâu. Lâm Bạch Thủy áy náy về chuyện giữa tôi với Vương Văn Lâm nên đã chủ động gọi tôi cùng đến Bắc Kinh. Đúng lúc có một thợ nồi hơi ở trường học nghỉ hưu, được cô ấy giới thiệu nên tôi vào làm thay. Không lâu sau Hồ Bát Nhất cũng chán nản trở lại, bởi dù sao làm trộm mộ cũng không tốt. Nể tình trước đây hắn ta cũng từng cùng chung hoạn nạn, lại không để hắn tiếp tục làm hại nhân gian nữa, tôi bèn giới thiệu cho hắn vào làm công nhân lò hơi luôn.

Làm công nhân lò hơi, mỗi ngày tôi chỉ phải xúc vài nắm than, với thể lực của tôi thì cũng không đáng là gì! Lúc rảnh, tôi ăn mặc chỉnh tề, lén lút lẻn vào giảng đường để nghe giảng, nghe được kha khá tiết, cuối cùng còn chọn trúng tiết địa chất và khảo cổ nhà nghề của mình nữa. Lâm Bạch Thủy vì muốn bù đắp cho tôi nên đã dần dần quan tâm tôi hơn, thay Vương Văn Lâm, thường ngày qua lại nhiều, thấy tôi ham học nhưng lại không có thẻ mượn sách ở thư viện, bèn hẹn thời gian gọi tôi đến lấy sách. Tôi lập tức ăn mặc chỉnh tề, sốt ruột đi đi lại lại trước ký túc xá dành cho giảng viên, thỉnh thoảng mượn ánh sáng le lói từ trong phòng của Lâm Bạch Thủy chiếu qua khe cửa để nhìn đồng hồ.

“Ba, hai, một, có!”

Tôi lập tức thẳng người, chạy đến trước cửa phòng của Lâm Bạch Thủy, ngón tay khẽ gõ cửa, vậy mà cửa lại không khóa, chắc là Lâm Bạch Thủy để cửa chờ tôi, vì vậy tôi bèn đẩy cửa đi vào không hề do dự, miệng gọi to: “Bạch…”

Nhưng tôi lại nhìn thấy một cảnh mà mình không nên nhìn thấy, chữ “Thuỷ” còn lại chưa kịp nói đã lập tức nuốt vào trong. Lâm Bạch Thủy đang để trần nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần ngắn màu trắng, trước mặt là một chậu trước, tay cầm một cái khăn, hoảng hốt quay người đi, dùng khăn che đi phần ngực, nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ. Tôi sững người, ánh mắt không tự chủ được mà cứ nhìn lên trên dần.

Lâm Bạch Thủy dong dỏng cao, eo nhỏ rất đẹp. Cô ấy là người Đông Bắc, làn da trắng ngần như tuyết mới. Từ sau khi thoát khỏi cuộc sống khảo cổ gian nan vất vả ăn gió nằm sương trước đây, mấy tháng sống yên bình khiến cô ấy trông đầy đặn hơn nhiều, dần thoát khỏi vẻ non nớt của thiếu nữ, trở thành người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng tính cách của Lâm Bạch Thủy lại rất mạnh mẽ quyết liệt, đâu chấp nhận cái nhìn chằm chằm háo sắc của tôi vào cơ thể cô ấy, một tay che ngực, tay còn lại lập tức hất chậu nước vào người tôi, lớn tiếng mắng chửi: “Đồ dê xồm, cút!”

Tôi bị cơ thể trắng nõn, xinh đẹp của người phụ nữ này mê hoặc, phản ứng được huấn luyện ngày trước ở bộ đội không biết đã bay biến đi đâu hết rồi, đột nhiên nước tắm, khăn bông, xà phòng ở đâu bay đến như mưa khiến tôi phải chạy vội, chạy ra khỏi ký túc xá giảng viên với vẻ thảm hại không tả nổi! Mượn mấy cuốn sách thôi mà cũng có kết cục thế này! Nào biết sẽ gặp phải cảnh tượng ngại ngùng như thế này đâu. Tôi hối hận, haiz, sau này không sống tiếp được ở trong trường đại học nữa rồi.

Tôi về đến căn phòng nhỏ tồi tàn, một đồng nghiệp già thấy tôi ủ rũ chán chường thì cười to: “Tôi nói rồi, bộ đội ra quân chưa tốt nghiệp hết cấp một như cậu có tư cách yêu đương với người đã tốt nghiệp đại học ra không? Nhìn đi, kết cục thế này đây…”

Tôi nổi cơn thịnh nộ, gần như siết chặt nắm đấm.

Tôi bịt mắt đi ngủ, sáng hôm sau năm giờ đã tỉnh. Theo thói quen, tôi phải chạy một vòng quanh sân trường, nhưng không ngờ ông trời lại không chiều lòng người mà trút một cơn mưa nặng hạt, tôi chỉ đành tự nhảy ếch một ngàn cái trong phòng lò hơi, bảo đảm cơ thể lúc nào cũng ở trạng thái săn chắc chứ không đến nỗi rệu rã. Đến buổi trưa, làm việc xong đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên Hồ Bát Nhất gọi to: “Lão Trư, có người đến thăm cậu này!”

Tôi vội vàng bò dậy khỏi giường, lòng thầm nghĩ mình đâu có bạn bè hay người thân nào ở Bắc Kinh, ai đến được chứ?

Nhìn thấy Lâm Bạch Thủy cầm chiếc ô ướt sũng nước mưa đi vào, tay trái cầm một bọc sách, phần quần áo bên phải đã bị nước mưa xối ướt hết rồi, giống như muốn đảm bảo cho chỗ sách đó không bị ướt vậy. Tôi đang định nói gì đó thì Lâm Bạch Thủy đã hùng hổ nói: “Chuyện hôm qua tha cho anh, chắc là anh cũng không cố ý. Sao anh lại đến sớm thế?”

Tôi nói: “Không sớm mà, vừa tròn tám giờ, không sai một giây.”

Lâm Bạch Thủy sửng sốt: “Tôi tưởng là với tính cách không tập trung của người trong nước, kiểu gì cũng sẽ cao su thêm nửa tiếng, đâu nghĩ anh lại chuẩn giờ đến thế.”

Tôi khóc không được cười không xong, tôi từng đi lính, lại từng đi đánh trận, thời gian là thứ không được phép sai lệch một phút một giây, nếu không sẽ làm lỡ thời cơ, làm hỏng việc lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK