Vương Văn Lâm gật đầu rồi trả lời: “Trong đạo Tát Mãn, nếu muốn ghi chép lại một chuyện trọng đại nào đó, họ sẽ dùng hình thức xăm trên da người để bảo quản lâu dài. Đầu tiên là sẽ xăm bức tranh lên phần lưng của một người nào đó, bởi vì da của người chết sẽ nhăn nheo cho nên cần phải xăm nhân lúc người đó còn sống, đồng thời lột mảng da đó xuống! Như vậy mới có thể có được một bức hình xăm hoàn hảo.”
Giọng nói êm dịu, ngữ khí thản nhiên của cô ấy lại khiến cho tôi và cô gái nhỏ không hẹn mà cùng co rúm người lại, cảm thấy xung quanh lạnh lẽo vô cùng.
Vương Văn Lâm nửa quỳ trên đất, tôi vội vàng đứng phía sau cô ấy, giơ cao chiếc đèn dầu lên chiếu sáng cho cô ấy. Cô ấy khẽ lật tấm da đầu tiên trong cuốn hình xăm da người, trải trên đầu gối, cẩn thận phủi lớp bụi trên đó đi từng chút một. Trải qua sự bào mòn vô tình của thời gian, hình xăm trên da người đã bị phai màu đi rồi. Ánh mắt tôi từ từ di chuyển theo ngón tay của Vương Văn Lâm, thợ xăm hình lúc đó thật sự quá tài giỏi, chỉ vài nét nút đã khiến các nhân vật hiện lên một cách rõ ràng, thần thái sống động, giống như đang được đọc một câu chuyện tranh có cốt truyện hấp dẫn!
Trên tấm da người đầu tiên là một đội kỵ binh Mông Cổ đang vây quanh một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hiển nhiên người đó chính là thủ lĩnh, họ cùng nhau kéo về núi Đe. Ở tấm thứ hai, bọn họ thắp hương tế lễ, đột nhiên từ đâu xuất hiện một thứ gì đó hình quả cầu đang chiếu tia xuống, giống như mặt trời. Hình xăm được xăm từ hai màu xanh đen và đỏ, nhưng mặt trời này lại có màu xanh đen! Hơn nữa, trên quả cầu này còn vẽ một mặt cười có răng sắc nhọn dữ tợn tượng trưng cho ác ma. Tấm thứ ba, trên quả cầu treo một cái đỉnh đầu người, giống như biến thành vầng sáng trên đầu thần tiên trong truyền thuyết dân gian, nhưng người đó lại vung đao chém vào người khác, những người còn lại nhao nhao tự vệ, khung cảnh đột nhiên biến thành xác chết đầy đồng hoang. Trên tấm thứ tư là một thầy mo tóc bện sam của đạo Tát Mãn, tay người đó cầm một cuốn kinh luân, đang cùng những thầy mo khác cố gắng trấn áp ác ma trên quả cầu, đồng thời xây một tòa tháp trên người ác ma đó, khiến cho nói đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh. Nhân vật thủ lĩnh kia cho vài người vào trong núi Đe ở để trông coi tòa tháp đó.
Trong tấm cuối cùng dường như có bao bọc một số thứ gì đó, nét bút xiêu vẹo vẽ ra một bức tranh kỳ lạ. Vương Văn Lâm xem hết văn tự bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Đây là lịch sử quá trình xây dựng đền thờ Tát Mãn, có thể đoán rằng trong này chính là Cửu Chuyển Kinh Luân. Bên trên là thần chú viết bằng chữ Mông Cổ, dùng để phong ấn Cửu Chuyển Kinh Luân, đồng thời còn cảnh cáo rằng một khi giải trừ phong ấn thì sẽ phải chịu trách nhiệm đã thả ác ma ra bên ngoài!”
Tôi nói: “Tôi nghe Batel nói, có rất nhiều ác ma từng sống ở đây, nhưng lời người xưa vừa đáng tin lại vừa không đáng tin, chẳng hạn như ở đây vốn chẳng có phật tháp nào cả, nó biến đâu mất rồi? Chủ tịch Mao từng dạy chúng ta, thế giới này vốn không có yêu ma quỷ quái, tất cả đều là do con người tự tưởng tượng ra mà thôi!”
Vương Văn Lâm cắn răng, mang theo sự tò mò lớn lao mở cuốn phong ấn bằng da người cuối cùng. Bên trong là một cái Cửu Chuyển Kinh Luân làm bằng gỗ đã khô héo, trông rất bình thường, không thần bí như trong tưởng tượng của tôi!
Cô gái nhỏ nhặt cửu chuyển kinh luân lên, nó giống như được làm từ gỗ bạch dương, bên trên còn khắc một ít tranh tôn giáo, vốn là có màu sắc nhưng do thời gian nên đã phai màu rồi. Cô bé nói: “Thế giới này có ma quỷ thật sao? Em thấy cách tốt nhất là chúng ta lắc thử, xem rốt cuộc có ma quỷ nào xuất hiện hay không. Nếu không xảy ra chuyện gì vậy chứng tỏ vì muốn thống trị người dân lao động nên các thầy mo Tát Mãn đã bịa đặt ra câu chuyện này.”
Vương Văn Lâm vẫn nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, ra hiệu cho cô gái nhỏ thử xem sao. Cổ tay nhỏ nhắn gầy guộc khẽ lắc, Cửu Chuyển Kinh Luân chuyển động phát ra tiếng tùng tùng giống như chiếc trống bỏi, không khác gì so với Kinh Luân thường thấy, âm thanh phát ra khá nặng nề, như đang gõ vào một chiếc trống lớn làm từ da heo vậy. Đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh cứ kéo dài mãi, tiếng vang xếp chồng lên nhau càng có cảm giác quỷ dị. Tôi nín thở, chỉ thấy tim mình đập kịch liệt, sắc mặt căng thẳng cực điểm, trong chiến tranh với nước X, cho dù kẻ địch chỉ cách chúng tôi hơn hai mươi mét thì tôi cũng chưa có cảm giác này bao giờ.
Cô gái nhỏ lắc khoảng hơn hai mươi lần, thấy không xảy ra chuyện gì tôi mới thở phào, miệng lẩm bẩm tự nhủ: “Xem ra chỉ là muốn dù dọa người ta mà thôi!”
Bỗng một loạt tiếng loạt xoạt vang lên, ba người chúng tôi mặt cắt không còn giọt máu cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người vừa chơi cờ bạc chán chê đang chạy ào qua đây, thấy ba người chúng tôi đang lắc Kinh Luân cũng thở phào, có người mắng: “Tôi còn tưởng chuyện hệ trọng gì, tự nhiên nghe thấy một loạt tiếng trống, sợ đến hồn bay phách lạc luôn, cứ tưởng có chuyện tà ma gì xảy ra. Mẹ nó chứ, vậy mà lại là ba người đang làm trò!”
Mọi người thấy không có chuyện gì nữa bèn giải tán hết, Vương Văn Lâm thở dài: “Tôi luôn cảm thấy nơi này có gì đó sai sai… thôi bỏ đi, có lẽ là ảo giác của tôi mà thôi. Tôi thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm bích họa thời kỳ đồ đá nữa. Cậu sắp phải vất vả rồi!”
Tôi gật đầu rồi cùng Vương Văn Lâm và cô gái nhỏ rời khỏi đền thờ Tát Mãn. Về đến nơi cắm trại đã thấy mọi người không chơi bài nữa, lần lượt đi ngủ hết.