Sắc mặc cô gái trắng bệch, tôi đấm một đấm vào thành giường tạo thành một cái lỗ lớn. Thấy nguy hiểm hiện rõ trước mắt như thế, cô gái chỉ có thể yếu ớt lên tiếng: “Anh, anh không được nhìn!” Tôi định từ chối nhưng thấy ánh mắt buồn bã của cô ta thì chợt nhớ đến Vương Văn Lâm, chỉ đành thở dài rồi quay đầu đi. Phía sau truyền đến tiếng quần áo loạt soạt, bất ngờ có một luồng gió lạnh ập tới! Tôi giật mình, mới buông lỏng cảnh giác mà đã bị tấn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.