Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tôi nghe thấy có người gọi tên chúng tôi. Tôi mở to hai mắt ra, liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngay trước mặt mình, mái tóc của cô ấy xòa trước trán, đẹp đẽ đến mức tôi không nỡ đánh thức.
Khi những người khác trong đội khảo cổ tìm thấy chúng tôi, thấy chúng tôi đang ôm nhau ngủ thì ai nấy đều bày ra vẻ mặt mờ ám, cười như không cười, như thể chúng tôi đã làm chuyện gì đáng xấu hổ lắm vậy. Vương Văn Lâm cũng bị đánh thức, cô ấy mở đôi mắt còn đang ngái ngủ rồi đứng lên vuốt lại tóc, sau đó cười vui vẻ: “Tốt quá, tối qua gặp phải quỷ đả tường, giờ cuối cùng cũng ra được rồi!”
Dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ trưởng thành nên không hề để tâm đến những ánh mắt không có ý tốt kia, cho dù có thấy cũng sẽ giả vờ cố ý tránh đi. Cô nhóc Lâm Bạch Thuỷ cũng nhanh chóng chạy đến, lập tức nhào lên người Vương Văn Lâm khóc mãi không thôi. Hồ Phát Nhất vỗ vai tôi rồi nói nhỏ: “Cậu em được đấy!”
Tôi tức giận: “Đừng có nghĩ linh tinh!”
Hồ Phát Nhất cười gian: “Ai chẳng biết hai người đã làm gì rồi. Có gì to tát đâu nào.”
Tôi lắc đầu không thèm để ý đến anh ta nữa.
Tôi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, nơi này là một vùng rừng đá, những cột đá bazan màu đen giống như một khu rừng âm u rậm rạp, chỉ là không có lá mà thôi. Không ngờ chúng tôi lại chạy đến tận đây, ảo thật sự luôn! Mọi người hô hào nhau trở về, vừa đi được mấy bước, bất chợt tôi bị trượt chân, lớp đất dưới chân như bị sụp xuống dưới, chúng tôi vội nhảy qua. Đột nhiên mặt đất giống như một con quái vật đang há miệng, sụp xuống tạo thành một cái hố lớn.
Chúng tôi không kịp đề phòng nên bị giật mình, mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm vào cái hố lớn bất ngờ xuất hiện một lúc lâu. Sau khi xác nhận rằng không còn sụp xuống nữa chúng tôi mới tập hợp lại một chỗ, mon men đến gần cái hố rồi ngó đầu nhìn xuống. Tôi lập tức cảm thấy lạnh gáy, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ liên hồi.
Cái hố lớn này to xấp xỉ bằng một sân bóng rổ, ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuống chiếu lên những bộ xương cốt trắng ởn, trông cực kỳ ảm đạm. Mặc dù đang lúc ban ngày, đầy ánh nắng rực rỡ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng u ám, không rét mà run. Mồ hôi ban nãy đột nhiên hóa thành nước lạnh. Phía dưới có đến cả trăm bộ xương trắng vứt hỗn loạn chồng chất lên nhau, kỳ lạ nhất là chúng đều không có đầu, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những chiếc đầu lâu mất đỉnh phát hiện ở cạnh hồ nước mặn trên thảo nguyên. Hóa ra đây chính là lý do vì sao quỷ đập tường lại dẫn chúng tôi tới đây, nhất định là do bọn họ chết quả thảm thương, oan hồn không siêu thoát được nên muốn chúng tôi đến mai táng cẩn thận!
Lâm Bạch Thuỷ hét toáng lên, tôi nhìn theo hướng tay cô ấy đang chỉ, thấy một bộ xương nhỏ đang nằm trên một bộ xương của người lớn khác, cơ thể bé nhỏ đó trông cực kỳ hút mắt. Lẽ nào đây chính là xương cốt của cậu bé ma người Mông Cổ mà cô nhóc đã gặp? Tôi quay đầu lại nhìn, vô tình nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Vương Văn Lâm, cô ấy cắn chặt môi, cơ thể hơi run lên.
Xương cốt của họ không có liên quan gì đến chúng tôi, nhưng cũng coi như đã có duyên gặp mặt, chúng tôi sẽ chôn cất họ chu đáo. Vì thế, chúng tôi cử mấy người gan dạ xuống đó thu dọn xương cốt, dự định sẽ cùng an táng với những chiếc đầu lâu bên hồ nước mặn trên thảo nguyên. Chúng tôi phát hiện được không ít trang sức có trong đống xương cốt, được xác nhận là kiểu trang sức của tộc Mông Cổ. Batel tinh thông tôn giáo, phong tục của các dân tộc nên đã nhận nhiệm vụ niệm kinh siêu độ theo đúng tập tục của người Mông Cổ.
Đội khảo cổ chúng tôi vốn định đi đào đồ vật của người chết, nhưng mới sáng sớm ngày ra đã gặp phải chuyện lạnh gáy như thế này khiến bầu không khí cũng trở nên nặng nề dị thường. Batel nhấc khẩu súng trường lên rồi ngồi xổm xuống, kiểm tra đi kiểm tra lại xương của người chết, anh ta cứ lẩm bẩm một mình nhưng lại giống như đang cố ý nói cho chúng tôi nghe: “Chết cũng năm mươi mấy năm rồi nhưng vết đao chém trên xương lại vô cùng rõ nét, rõ ràng đây là một cuộc tàn sát lớn.”
Tôi nghi ngờ: “Chẳng phải ông lão người Mông Cổ đã nói trước đây ông ấy bị ép phải dẫn một đội quỷ Nhật vào hay sao? Lẽ nào là do chúng làm?”
Batel gật đầu: “Rất có thể là vậy.”
Vương Văn Lâm cũng đặt ra nghi vấn: “Nhưng, chẳng phải ông ấy cũng nói là từ đó, bọn quỷ Nhật bỗng biến mất như sương mù, không thấy xuất hiện nữa còn gì. Chúng ta chỉ phát hiện xương cốt của người dân trong thôn, vậy bọn chúng đã đi đâu? Nếu như chúng đều đã chết rồi, vậy chúng ta phải phát hiện được cả xương cốt, súng và di vật của bọn chúng mới đúng.”
Đang nói, những người bên dưới đang thu dọn xương cốt bỗng kêu lên, chúng tôi vội bò đến miệng hố, chỉ thấy họ đang gọi chúng tôi. Họ chỉ vào một cái động ở phía dưới: “Ở đây có một cái động, trên đó vẽ rất nhiều người tí hon kỳ dị, có thể là bích họa người nguyên thủy mà chúng ta cần tìm đấy.”
Hai mắt Vương Văn Lâm đột nhiên sáng lên, cô ấy vội trèo xuống dưới quan sát thật kỹ, sau đó khua chân múa tay mừng rỡ: “Đúng là kỳ tích, kỳ tích! Không ngờ chúng ta lại có thể tìm được tranh đá của nhân loại thời kỳ đồ đá mới ở Nội Mông Cổ này, chắc chắn đây sẽ là phát hiện lớn làm thay đổi cả giới khảo cổ!”