Tôi ngẩn người, Vương Văn Lâm đi đến bên vách đá nhặt hai viên đá lên đập vào nhau, sau khi chúng vỡ ra, cô ấy chọn ra một viên đá có cạnh sắc, dùng chiếc búa khảo cổ gia công lại một chút thì đã trở thành một con dao đá sắc bén rồi.
Tôi chợt bừng tỉnh, chúng tôi là đội khảo cổ nghiên cứu về loài người thuộc thời kỳ đồ đá, thường xuyên khai quật được các loại dao đá, rìu đá. Nếu như mấy năm ngàn năm trước người nguyên thủy đã có thể chế tạo ra các vật dụng bằng đá không thua kém gì đồ vật hiện đại thì chắc chắn chúng tôi cũng có thể!
Đá bazan hình thành từ núi lửa phun trào nên cực kỳ rắn chắc, là một vật liệu tuyệt vời để chế tạo dao đá.
Tôi định tiến lên giúp đỡ, dường như Vương Văn Lâm đã phát hiện ra điều gì đó bèn bám vào vách đá tìm tòi thật kỹ lưỡng, sau đó cô ấy vẫy tay với tôi: “Tiểu Hoài, cậu mau qua đây xem đi! Đây là...”
Tôi đi về phía trước, Vương Văn Lâm dùng tay lau đi một lớp bụi trên vách đá, nhờ ánh sáng màu đỏ của mắc-ma mà chúng tôi phát hiện trên vách đá có rất nhiều đường nét, tuy rất đơn giản nhưng chính là tranh vẽ người tí hon. Đi theo đội khảo cổ mười mấy ngày, tôi học được không ít kiến thức, biết được đây chính là tranh đá của người nguyên thủy mà ông Dương vẫn luôn cực khổ kiếm tìm, không ngờ ở nơi hang động sâu thẳm này cũng vẫn còn sót lại. Tranh đá của người nguyên thủy vô cùng quý giá, nhưng hôm nay được xem nhiều rồi nên tôi cũng không cảm thấy quý hiếm là bao.
Vương Văn Lâm chỉ vào bức tranh đá, đầu của những người tí hon trên đó được biểu thị bằng hình tròn, năm đường nét khác đại diện cho thân mình và tứ chi, trông qua loa như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ nhỏ. Trong tay họ đều cầm một loại binh khí, đang vây công một người tí hon khác. Bức tranh trông cực kỳ lạ lùng, trên đỉnh đầu của người tí hon đó có một vòng tròn đang phát sáng, chỉ thấy những người tí hon khác lũ lượt ngã xuống, đứt đầu đứt tay, thảm hại không tả nổi, còn người tí hon đó lại có thêm một thứ giống như đầu lâu. Tôi thầm cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghe thấy Vương Văn Lâm nói: “Cậu nhìn đi, cái này giống cái gì?”
Tôi suy nghĩ kỹ càng rồi nói: “Cái này hình như giống với thứ thấy trên hình xăm da người! Lẽ nào...”
Vương Văn Lâm nói bằng giọng lạnh lùng: “Cũng tức là, thánh vật mà con người luôn sợ hãi không phải chỉ xuất hiện ở mấy trăm năm trước, mà sự thật là nó đã tồn tại từ mấy trăm ngàn năm về trước rồi. Rốt cuộc đó là thứ đáng sợ đến mức nào mà có thể tồn tại lâu đến như thế?”
Tôi kéo Vương Văn Lâm ra rồi cất giọng khẩn thiết: “Không thể ở lại đây lâu được, chúng ta mau đi thôi!”
Vương Văn Lâm gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
Dùng con dao đá mà cô ấy chế tạo ra có thể dễ dàng cắt rách quần áo thành từng đoạn dài mảnh, bện thành một sợi dây dài! Tôi buộc một đầu sợi dây vào một viên đá to bằng nắm đấm, sau đó ném về phía bánh răng ở bờ đối diện. Không nghiêng không lệch, trúng vào phần khe hở giữa các bánh răng. Vương Văn Lâm mừng rỡ hoan hô, kích động chạy đến ôm chặt tôi. Tôi không hề để ý, nhiều năm chuyên thực hiện ném lựu đạn trong quân đội đâu phải chỉ là huấn luyện qua loa!
Tôi kéo chặt sợi dây mắc trong bánh răng, Vương Văn Lâm nhỏ người, cân nặng chưa đến 50kg, thêm cả tôi nữa cũng vào hơn 100kg, sợi dây thì cũng đủ chắc chắn rồi, Vương Văn Lâm ở sau lưng tôi hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hai tay của Vương Văn Lâm ôm chặt tôi, phần dây còn lại được buộc chặt vào thắt lưng của hai chúng tôi buộc để đề phòng sự cố. Sở dĩ quyết định đưa Vương Văn Lâm cùng đi qua là vì nghĩ đến việc, mặc dù cô ấy thường xuyên đi đến các vùng hoang vu nhưng lại không có sở trường leo vách đá, nhỡ đâu tôi qua trước nhưng cô ấy không qua được, hoặc là tôi thất bại ngã chết thì cô ấy cũng không có cách nào vượt qua. Vậy thì chi bằng cả hai chúng tôi cùng liều mạng một phen, số phận của chúng tôi đã buộc chặt vào nhau rồi!
Vương Văn Lâm “ừm” một tiếng, tôi thì nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, kêu lên một tiếng để lấy tinh thần sau đó chạy nhanh về phía trước đến miệng vách đá, hai chân tôi nhún xuống lấy đà rồi bật lên, cơ thể nhờ tốc độ nhanh như bay cứ thế vọt qua dòng sông mắc-ma. Dòng mắc-ma nóng rực sôi sùng sục, không cẩn thận là sẽ rơi xuống bỏng chết. Thấy sắp bay vào đến bờ bên kia, lúc đang chuẩn bị đụng phải bánh răng, tôi lập tức buông tay rơi xuống đất, loạng choạng về phía sau mấy bước mới đứng vững được. Tôi liếc mắt nhìn về phía sau, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, vừa rồi dường như chúng tôi sắp rơi vào dòng sông mắc-ma ấy.
Vương Văn Lâm từ phía sau đưa tay lấy áo sơ mi lau mồ hôi trên trán tôi, dịu dàng như một cô vợ nhỏ. Tôi không khỏi thở dốc, nỗi sợ hãi trong lòng còn chưa tan hết. Lần này đúng là nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc. Tuy tôi cũng từng trải qua những năm tháng chiến tranh làm bạn với bom đạn, nhưng cũng chưa từng cảm thấy nguy hiểm đến thế. Hai chân tôi run rẩy mềm nhũn sau đó khuỵu xuống.
Vương Văn Lâm cởi sợi dây, rời khỏi lưng tôi, ôn tồn ôm lấy tôi, vừa dụi qua dụi lại trên khuôn mặt tôi vừa nỉ non: “Chúng ta thành công rồi, tôi cứ tưởng là chúng ta sẽ phải chết ở đây rồi chứ.”