Quách Tiểu Tứ sợ đến mức dựng tóc gáy: “Lẽ nào trước khi chúng ta đến đây, đã có đồng nghiệp nào đó đến vơ vét trước rồi sao?”
“Không giống… mà giống một ngôi mộ mới xây hơn…” Hồ Phát Nhất đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng hét to của Hoa Nhị: “Không hay rồi! Công an đến! Mọi người chạy mau!”
Mọi người lập tức hốt hoảng, vội vàng xông về phía cái hang mới đào, đâu biết là tôi đã nhanh chân hơn một bước. Ban nãy lúc vào mộ, tôi đã cố ý đi sau cùng để bản thân mình ở gần hang hơn. Lúc này, tôi nhanh chóng chui vào trong hang, tay chân kết hợp mà chạy trối chết. Lên đến bên ngoài, tôi tiện tay chuyển một tảng đá lớn chặn luôn lối vào hang. Hoa Nhị ở bên ngoài canh gác kinh ngạc hỏi: “Anh Chu, anh có ý gì thế?”
Tôi cười nhạt: “Không có ý gì cả, chỉ là… tôi đang kiếm cơm từ mấy người đấy!”
Vừa dứt lời, một tiếng ‘vù’ vang lên, tôi vung nắm đấm trúng sống mũi của Hoa Nhị, máu mũi phun ra, cả người hắn cũng ngã xuống đất. Tôi nhảy sang một bên, lấy một sợi dây thừng từ trong túi dụng cụ ra nhanh tay trói Hoa Nhị lại.
“Anh Chu, anh Chu!” Hồ Phát Nhất bị chặn trong hang kêu lên: “Nể tình là người cùng nghề, giúp đỡ các anh em lần này đi!”
Tôi cảm thán: “Lão Hồ à, ai cũng có cái khó riêng, cuộc sống của tôi đây cũng chẳng dễ dàng gì! Chỉ đành dựa vào mấy người để kiếm cơm thôi, xin lỗi nhé!”
Nói xong, tôi đặt mông ngồi lên tảng đá, mặc cho Hồ Phát Nhất và Quách Tiểu Tứ đang khổ sở van xin bên dưới, không được lại chuyển sang đe dọa, rồi lại thề thốt, lại nguyền rủa. Nhưng tôi vẫn mặc kệ, cứ nhàn nhã đợi công an lái xe đến. Một công an nhảy từ trên xe xuống: “Lão Chu, lần này thu hoạch được mấy người?”
“Ba người.” Tôi trả lời: “Bên trong có hai người, ngoài này một người!”
Tôi đứng lên, mấy người công an di chuyển tảng đá ra, rồi tóm lấy Hồ Phát Nhất và Quách Tiểu Tứ như bắt cá trong chậu. Công an nói chuyện với tôi vừa nhìn thấy Hồ Phát Nhất đã cười: “Lão Chu, con chuột lần này cậu bắt được to thật! Hồ Phát Nhất là tên trộm mộ nổi tiếng tung hoành nam bắc đấy. Tiền thưởng lần này chắc chắn không thiếu phần của cậu đâu!”
Hồ Phát Nhất nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt đầy thù hận, rồi đột nhiên hắn hét lên: “Chu Hằng Hoài! Tao nhớ mặt mày rồi, mày cứ chờ đó!”
Tôi lắc đầu trong bất lực: “Lão Hồ, tính ra thì làm bạn với anh cũng được đó, tiếc là luật pháp không tha, trộm mộ là có tội!”
Hồ Phát Nhất suy nghĩ một hồi, như phát hiện ra gì đó, hai mắt hắn sáng lên: “Bọn tao trộm mộ là có tội, nhưng hôm nay mày cũng góp sức! Theo lý mà nói, mày cũng phải vào tròng giống bọn tao!”
“Ấy, lão Hồ à, chẳng phải tôi đã nói là tôi ăn bát cơm này cũng chẳng dễ gì hay sao? Đương nhiên là tôi không thể biết luật mà vẫn phạm luật được rồi. Anh tưởng rằng ngôi mộ trước mặt anh là mộ cổ thật đấy hả? Tôi đã mất cả tuần trời để vất vả ngụy tạo ra đấy. Còn nữa, anh nghĩ người thông báo cho anh biết ở đây có mộ cổ là ai, cũng chính là tôi đây này! Ai kêu Hồ Phát Nhất anh trộm mộ vô số, tiền thưởng cho ai bắt được cứ liên tục tăng lên vậy chứ!”
Công an nọ sao có thể để Hồ Phát Nhất lắm mồm mãi được, bèn vẫy tay gọi người đưa hắn vào xe miễn phí chở đi rồi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi: “Lão Chu à, là chỗ chiến hữu với nhau, tôi cũng phải nhắc nhở cậu một chút. Cậu không thể làm cái nghề bắt trộm lấy thưởng này được nữa đâu. Cậu biết không, bây giờ cậu cũng đang bị treo thưởng rồi, tiền thưởng giới hắc đạo đặt cho cái đầu của cậu là một ngàn đồng đấy!”
Tôi cười lớn: “Không ngờ tôi cũng có giá như thế, hay là tôi tự tìm đến nhỉ?”
“Bớt đùa mấy câu không buồn cười đi! Nói chuyện chính đây! Bây giờ, ở cái đất Bắc Kinh này, cậu tạm thời không lăn lộn được nữa đâu, mau ra ngoài lánh nạn trước đi. Tôi có quen một giáo sư già dạy đại học, mới được thả từ nơi giam giữ nạn nhân ra, đang tổ chức một nhóm khảo cổ đi khảo sát hóa thạch của người cổ đại đó. Bây giờ, ông ấy đang tìm một người có năng lực, vừa không sợ khổ lại vừa có kiến thức về địa chất. Tôi suy xét mãi, cậu cũng to gan lớn mật như vậy, đã từng làm trong doanh trại công binh chiến đấu bao năm, lại từng đi đào công trình quốc phòng, tinh thông địa lý. Nếu cậu đồng ý thì để tôi nói lại với ông ấy.”
Nghe xong, tôi lập tức động lòng, ra ngoài làm khảo cổ tuy vất vả nhưng cũng không nguy hiểm như công việc hiện giờ. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên lưu manh, cũng chẳng có vướng bận gì, bèn quyết định ngay: “Được, vậy nhờ cả vào cậu đấy, chiến hữu cũ. Công việc này tôi nhận!”
Tôi không thể ngờ rằng đây chính là khởi đầu cho một bước ngoặt lớn trong vận mệnh của tôi!