• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Văn Lâm chui lên từ sau lưng tôi rồi hỏi với giọng tò mò: "Sao rồi Tiểu Hoài?"

Cô ấy khẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt thay đổi 180 độ, lập tức ngồi sụp xuống nôn thốc nôn tháo. Trải qua một ngày bị giày vò vẫn chưa được ăn miếng nào, thức ăn trong dạ dày đã tiêu hoá hết nên cô ấy chỉ có thể nôn ra một bãi nước.

Cảnh tượng trước mắt đáng sợ hệt như chốn địa ngục! Sau khi nghe thấy tiếng nổ của thuốc nổ, mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cũng không ngờ nó sẽ kinh hoàng đến mức này! Tôi từng nhìn thấy trận địa bị đại bác của quân đội ta oanh tạc, máu thịt bay khắp nơi, xác chết không có chỗ chứa. Nhưng bởi vì các bộ phận trên cơ thể người không được hoàn chỉnh, mặc dù ghê tởm nhưng cũng không đến mức buồn nôn. Còn về cảnh tượng trước mắt, cơ thể người bị phân cắt thành từng đoạn từng đoạn, nội tạng bắn tung toé, không giống với thương vong do nổ thuốc nổ tạo thành mà giống với hiện trường của một vụ thảm sát máu me hơn. Trước mắt chúng tôi dường như đang chiếu cảnh mấy chục con dã thú hình người đang cắn xé lẫn nhau, thật sự là không rét mà run!

Vương Văn Lâm loạng choạng đứng dậy, hai chân run cầm cập, đến một người đã từng trải qua nhiều cuộc chiến đẫm máu như tôi còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía thì nói gì đến một người phụ nữ yếu đuối, cô ấy cũng đã dũng cảm lắm rồi, ít nhất cũng không ngất đi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng người rên rỉ phát ra từ trong đống máu thịt lẫn lộn kia. Tôi sững người giây lát rồi bổ nhào về động xác chết kia bắt đầu đào bới, moi lên được một người sống - lão Dương, khắp người ông ta toàn là máu. Đúng là kỳ tích! Không ngờ ông lão này vẫn chưa ngỏm củ tỏi.

Tôi hỏi to: “Lão Dương, lão Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Ông lão rên rỉ mấy tiếng, chậm rãi mở mắt ra: “Ma! Ma! Tôi dẫn thuốc nổ cho nổ làm chết hơn một nửa người nhưng con ác ma đỏ đó tấn công khắp nơi như chó điên vậy, tôi phải trốn trong đống xác chết này mới thoát được một kiếp!”

“Nó ở đâu?”

Ông lão sợ hãi phát điên rồi, lấy đâu ra ác ma chứ?

Lão Dương giơ tay phải lên một cách vất vả, run rẩy chỉ vào một phía, chính là phía đặt quan tài gỗ của Thành Cát Tư Hãn. Tôi và Vương Văn Lâm đồng thời kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc quan tài gỗ cho dù có dùng sức của mười người hợp lại cũng không thể nào mở được, lúc này lại hở ra một lỗ lớn. Tôi không khỏi rùng mình, nhìn sang Vương Văn Lâm cũng thấy cô ấy đang ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi cảnh giác nhìn cái lỗ đen ngòm kia, nhìn nó như một tên hề xấu xí đang nở một nụ cười kỳ dị. Tôi bèn hỏi: “Lão Dương, ông còn đi được không?”

Lão Dương gật đầu, tôi lại quay đầu nói với Vương Văn Lâm: “Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.”

Vương Văn Lâm gật đầu, đi phía trước dò đường, tôi đặt chiếc đèn dầu xương người xuống rồi đỡ lão Dương rút khỏi hang động. Mới đi được khoảng hơn một trăm bước thì phía trước bất ngờ xuất hiện một cây súng săn chĩa thẳng vào chúng tôi. Tôi hít sâu một hơi, nhưng lại nhìn thấy Batel và Lâm Bạch Thủy xuất hiện. Tôi mừng rỡ “Hai người vẫn còn sống thật sao?”

Sắc mặt Batel u ám, vẻ mặt của cô gái nhỏ cũng rất nghiêm túc, hét lớn cảnh báo chúng tôi: “Cẩn thận phía sau!”

Tôi sững người, quay đầu nhìn về phía sau, đột nhiên có một thứ nhỏ nhỏ như một con ếch bị lột da nhào về phía tôi, nó bám chặt vào cánh tay tôi sau đó tạo ra áp lực muốn cắn gãy cánh tay của tôi.

Kỹ năng chiến đấu được huấn luyện trong quân đội đã trở thành bản năng của tôi rồi. Tôi theo phản ứng có điều kiện muốn ngã xuống đồng thời kéo thứ đó ra. Dáng người của tôi không phải quá cao nhưng tính ra cũng to con, cơ bắp phát triển, từng trải qua huấn luyện quân nhân chuyên nghiệp trong năm, sáu năm trời nên tôi khá khỏe, bình thường vài ba thanh niên cao to cũng không thế nào đến gần tôi đâu, không ngờ lúc này, tôi lại chỉ có thể ngang cơ với một con quái vật nhỏ như con ếch, điều này khiến bản thân tôi cũng phải bất ngờ. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi tôi đã thay đổi hơn mười động tác, dùng sức hất văng thứ kia đi. Hai chân của nó đáp đất nhẹ rồi vọt lên cao đến năm, sáu mét, sau đó ôm chặt lấy một tảng đá đang chúc xuống, phát ra tiếng cười lạnh. Rốt cuộc, đó là quái vật gì mà lại có được sức mạnh như vậy?

Batel bắn liền mấy phát súng, tài ngắm bắn của đàn ông trên thảo nguyên thường rất chuẩn, nhưng động tác của con quái vật ếch đó thật sự quá nhanh, vừa mới ngắm bắn đã nhanh chóng nhảy sang tảng đá khác rồi, bắn mấy phát rồi mà vẫn chưa bắn trúng. Đột nhiên chỗ cò súng vang lên mất tiếng cạch cạch, hết đạn rồi!

Batel hoang mang lấy đạn từ trong túi ra, con quái vật ếch đó đâu để anh ta dễ dàng đạt được mục đích như vậy. Nó nhặt một viên đá sắc nhọn rồi ném về phía Batel, viên đá giống như tên rời khỏi dây cung, cắm phập vào lồng ngực của Batel. Batel nhìn vào lồng ngực nhô ra của mình với vẻ không thể tin nổi, sau đó ngã xuống một cách đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK